Đệ thất thập lục chương: Nhà ma và này nọ
Sau trò con lắc Tô Mộc Nhiễm bày tỏ mình không còn sức lực nữa. Thỉnh thoảng chơi vài trò với Lạc Lạc, cuối cùng cũng đến lúc leo lên đỉnh núi. Có lẽ do chơi quá lâu Lạc Lạc có hơi mệt, sau khi chơi tàu lượn lại leo lên một đoạn cầu thang để đến trò đu quay thì có vẻ vô cùng cố sức.
Chu Nguyên ở phía sau lưng, nhìn con bé giống như không muốn chịu thua, lắc lư cơ thể nhỏ hây yô leo lên từng bậc thang, nhoẻn miệng cười cười. Từ phía sau đưa tay khều nó, để con bé quay mặt lại, sau đó ngồi xổm xuống trước người, nói có thâm ý, "Lát nữa xuống núi em phải tự đi nha."
Ý này chính là bây giờ muốn cõng nó. Đi mệt thở hồng hộc đương nhiên không thể đáp ứng, lập tức nhào cả người đến, nằm lên lưng Chu Nguyên, bị nó đụng một cái Chu Nguyên có hơi lung lay, sau đó đem hai tay ra sau lưng, nâng cơ thể con bé, chậm rãi đứng dậy, "Bắt được rồi, chị đi đó."
"Dạ." Đứa trẻ trên lưng gắt gao nắm áo nàng, ghé mặt lên lưng hưng phấn nhìn con đường phía trước, "Này này này, nắm vai đừng nắm áo, thả lỏng chút, chị sắp thở không nổi rồi." Áo bị kéo siết vào cổ, khiến Chu Nguyên cảm thấy có chút khó chịu.
"À."
Đứa trỏ nho nhỏ thả tay ra, ngoan ngoãn ghé vào lưng nàng. Người cõng nó từng bước từng bước leo lên bậc thang, mỗi một bước đều ổn định như vậy. Tô Mộc Nhiễm đi theo phía sau, nhìn bóng lưng hai người một lớn một nhỏ, càng đi càng xa trên bậc thang dài, đột nhiên cảm thấy hai đứa trẻ này khi ở cùng nhau lúc nào cũng ấm áp như vậy, ở trước mặt Lạc Lạc, Chu Nguyên luôn là một người lớn. . . nhìn Lạc Lạc nằm trên lưng Chu Nguyên cao ngoài 2 mét, Tô Mộc Nhiễm nghĩ như vậy.
Đi đi đi, Chu Nguyên cảm thấy người phía sau có hơi là lạ, quay đầu lại nhìn phát hiện Tô Mộc Nhiễm đã lạc lại ở sau khá xa, nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm đứng trên bậc thang nhìn về phía mình thì hỏi, "Sao vậy? Cô mệt hả?" Mới vừa rồi chơi trò chơi Tô Mộc Nhiễm đã có dấu hiệu mệt mỏi, lại leo lên bậc thang dài như vậy, chắc là đã hết sức rồi.
Đứa trẻ nho nhỏ ghé trên lưng nàng vung vung cánh tay, lớn tiếng nói về phía Tô Mộc Nhiễm, "Mẹ nhanh một chút."
Hê, em gan to thật đấy, vừa nãy ai leo một bậc thang đã lảo đảo, vừa được giải phóng đã đắc ý vênh váo như vậy. Chu Nguyên đưa tay vỗ lên mông con bé, giương mắt nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm, "Cố gắng thêm một chút lên trên đó rồi tìm chỗ nghỉ ngơi, bây giờ thì cô cố chịu, nhanh một chút đuổi kịp nha."
Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Chu Nguyên cúi xuống nhìn mình, nhoẻn khóe môi, lên tiếng, "Được." Độ cung của khóe môi nàng quá mức dịu dàng, dịu dàng đến Chu Nguyên giật mình, con tim giống như gặp phải xuân thủy tháng hai, hòa làm một hồ. . .
Tô Mộc Nhiễm như vậy, đẹp đến trong thoáng chốc tim mất đi nhịp đập.
Sau khi leo lên núi nghỉ ngơi hơn một tiếng, hai người lớn mới đưa Lạc Lạc đến đu quay. Vì ưu thế địa lý, đu quay được xây dựng rất cao, vì vậy lúc lên đến giữa không trung thì có thể nhìn bao quát toàn cảnh. Lạc Lạc nho nhỏ ghé thanh bảo hộ, xuyên qua tấm thủy tinh nhìn xuống phong cảnh phía dưới, miệng nhỏ hiếm khi mở to, không ngừng ngạc nhiên hô.
"Wa, đẹp quá." Nó nhìn phương xa, trong ánh mắt phiếm lên tia sáng.
Chu Nguyên ở sau lưng, nhìn về phía nó ánh mắt nhu hòa, "Đẹp hả? Lần sau đưa em đến chỗ càng đẹp hơn được không?"
"Ế, thật ạ?" Đứa trẻ nắm lấy tay vịn, quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên. Ánh mắt tràn đầy chờ mong như vậy làm sao đành lòng cự tuyệt, Chu Nguyên gật đầu, trịnh trọng nói, "Ừm, thật. Chỉ cần Lạc Lạc lớn thêm một chút nữa, cao hơn một chút nữa, chị sẽ đưa em đến chỗ còn đẹp hơn, cho em xem phong cảnh đẹp nhất."
"Nguyên Đại thật cừ!" Lạc Lạc nhào tới, ôm lấy chân Chu Nguyên, hôn mạnh một cái, "Vậy mẹ cũng đi cùng chúng ta đúng không?" Giống như lần này, ba người cùng nhau đi chơi, rất vui vẻ. Lạc Lạc tựa vào người Chu Nguyên, nhìn Tô Mộc Nhiễm, vẻ mặt lo lắng. Mẹ bận rộn nhiều việc, không biết có thời gian rảnh rỗi đi chơi với nó và Nguyên Đại hay không. . . nhưng mà, người ta thật sự rất muốn cả ba người cùng nhau đi chơi.
Ánh mắt của Lạc Lạc sáng như một con thú nhỏ mới sinh, vừa vô tội vừa lo lắng bất an, Tô Mộc Nhiễm nhìn qua thì không có cách nào cự tuyệt, nàng gật đầu cười đáp, "Sẽ a, chỉ cần Lạc Lạc ở đó, mẹ sẽ ở đó."
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, đã đủ cho đứa trẻ này càng thêm mừng rỡ, cười càng thêm vui vẻ. Chu Nguyên đầy cưng chiều nhìn gương mặt của Lạc Lạc, nàng đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của con bé, nhẹ giọng hứa, "Chỉ cần Lạc Lạc ngoan, chị và mẹ vẫn sẽ ở đây. Đến lúc đó em muốn đi đâu chơi, chị và mẹ đều đưa em đi."
Nàng nói rất tùy ý, đúng lúc người phụ nên bên cạnh lại cố ý nghe những lời này vào tai. Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu, có chút đăm chiêu nhìn sườn mặt Chu Nguyên. Nhưng mà khi nàng còn đang nghĩ ngợi, Chu Nguyên ở bên kia đã mở miệng nói, "Làm bé ngoan sẽ không kén ăn, sáng hôm nay tại sao không ăn cà rốt."
"Ừm. . ."
"Hửm?" Chu Nguyên trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đứa trẻ nho nhỏ. Nàng phát hiện ra Lạc Lạc lúc ở bên nàng không có kén ăn, nhưng mà từ khi về đây, ỷ được ông bà ngoại cưng chiều thật đúng là sinh hư. Quả nhiên, không đứa trẻ nào mãi mãi ngoan, ở trước mặt nàng thì giả bộ nghe lời, nên nói là nó thông minh hay là quá mức giảo hoạt a. . .
"Sau này con sẽ ăn." Đứa trẻ nho nhỏ lúng túng cúi đầu, chột dạ nói. Hu hu hu, Nguyên Đại dữ quá, hôm nay nó lấy cà rốt cho bà ngoại ăn chứ bộ, sao lại dữ với nó như vậy?!
"Ớt chuông thì?" Chu Nguyên không có dự định buông tha nó, trước đó phải bắt bí con bé một chút, khỏi mắc công sau khi con bé nghỉ đông trở về sẽ biến thành Đường Văn Nhuận vô pháp vô thiên thứ hai. Nếu trong nhà Nhuận Nhuận không có hai người quá cưng chiều con bé thì tỷ tỷ nàng không cần ném con bé về nhà ngoại rồi an tâm đi du lịch.
". . . sẽ ăn." Lạc Lạc mếu máo, không tình nguyện trả lời.
Chu Nguyên nói cái gì nó ngoan ngoãn trả lời cái đó, khác xa so với bộ dáng trước đây Tô Mộc Nhiễm dạy bảo chỉ biết gật đầu đáp ứng. Ngồi trên vòng đu quay cao chọc trời, Tô Mộc Nhiễm nhìn hai người tương tác, bỗng nhiên cảm thấy Lạc Lạc mới là con của Chu Nguyên a. . . dù là mẹ ruột như nàng, cũng không thấy con bé nghe lời như vậy. . .
Đây là, hiệu ứng thần tượng? Tô Mộc Nhiễm nhoẻn môi, nhìn hai người kia bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ trên đu quay đi xuống, sau đó là nhà ma. Không biết có phải vì hiếu kỳ quá mức hay không, đối mặt với cửa vào như một họng đầy máu kia, Lạc Lạc không có chút sợ hãi nào, trái lại còn như bị chích máu gà* vô cùng hưng phấn. Thế nhưng phía Tô Mộc Nhiễm thì không giống vậy, còn chưa vào thì sắc mặt đã bắt đầu không tốt, nhưng mà con gái ở đó, lại không thể rũ bỏ hăng hái của nó, vì vậy vẫn kiên trì đi vào.
*Người xưa có trò này, chích vào sẽ bị tăng động, phấn khởi, không khoa học đâu nha
Khu vui chơi trẻ con thời nay, tại sao càng ngày khẩu vị càng nặng vậy! Đang nghĩ như vậy nàng đã bị Chu Nguyên dắt vào. Chu Nguyên vốn thấy sắc mặt nàng không tốt thì đề nghị nàng ở ngoài chờ hai người ra, nhưng mà Tô Mộc Nhiễm thật sự quá cứng đầu, khuyên thế nào cũng đòi đi theo. Ma ma ma, Chu Nguyên ngoại trừ dắt người vào thì còn có thể làm gì bây giờ.
Nhà ma Chu Nguyên không hay đến lắm, thế nhưng nơi này mới xây dựng, nhà ma cũng rất thật, vừa vào một cảm giác u ám nặng nề liền phả đến mặt, luồng khí khiến sống lưng Chu Nguyên ớn lạnh, sau đó nàng liền nhận thấy cánh tay phải của mình rất nhanh bị người khác bám chặt lấy.
Càng đi sâu vào trong, âm thanh càng rùng rợn, ngọn đèn mờ ảo, mồ, xương khô, quần áo bết máu. . . rất nhiều thứ kinh khủng khắp ở hai bên đường, Chu