Đệ thất thập bát chương: Tỏ tình và này nọ
Cả nhà Phạm gia cơm nước hàn huyên xong thì trở về, nhưng để lại một Chu Nguyên quả thật không ổn chút nào. Cả đêm nằm trên giường yên lặng nhìn trần nhà, gần như là cho tới hừng đông.
Sáng sớm hôm sau sắc mặt trông không tốt lắm, có lẽ do không ngủ được đầy đủ, đầu choáng váng vẫn chưa dậy được. Thậm chí lúc Tô Mộc Nhiễm lái xe đưa nàng đến sân bay nàng còn có triệu chứng say xe.
Tìm một chỗ bên quán cafe ngoài sân bay để ngồi, Tô Mộc Nhiễm mua cho Chu Nguyên một chai nước khoáng, nhìn nàng uống vài ngụm xong mới lo lắng hỏi, "Có khá hơn chút nào không?" Chu Nguyên vặn nắp lại, gật đầu, hữu khí vô lực tựa lưng vào ghế ngồi.
Dạ dày khó chịu đầu còn có hơi choáng, cái nồi này quả thật xúi quẩy quá. . . hiếm khi, hôm nay không có Lạc Lạc đi cùng. Con bé thấy Chu Nguyên phải về, sáng sớm hôm nay nàng ra khỏi phòng thì nó đã ngồi lỳ ở cửa, ôm túi du lịch của Chu Nguyên không cho nàng đi. Bộ dáng tội nghiệp đó khiến Chu Nguyên không đành lòng, chịu không nổi nó nước mắt lưng tròng xin nàng ở lại, Chu Nguyên trực tiếp đưa con bé vào thư phòng cho mẹ Tô dỗ dành, bản thân thì giục Tô Mộc Nhiễm đi nhanh thôi.
Trước đó Tô Mộc Nhiễm còn muốn đưa con bé cùng tiễn Chu Nguyên, nhưng nhìn tình hình như vậy, chắc chắn Lạc Lạc sẽ gào khóc ở sân bay, nghĩ đến tình cảnh đó cũng thấy xấu hổ, cho nên nàng chặt đứt suy nghĩ, tự mình đưa Chu Nguyên đi.
Còn một tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh, Chu Nguyên cũng không muốn quấy rầy Tô Mộc Nhiễm lâu, cho nên nghỉ ngơi một hồi thì nói mình muốn đến cổng kiểm tra an ninh rồi vào phòng chờ máy bay.
Rất nhiều người kéo hành lý giữa đại sảnh sân bay, do là cuối năm nên chỗ này cũng rất náo nhiệt, xếp thành một hàng dài ở trước cổng an ninh, Chu Nguyên đứng trong hàng còn Tô Mộc Nhiễm ở phía sau mỉm cười nhìn nàng. Nhìn nàng đeo chiếc túi du lịch thật to, trên người mặc áo khoác leo núi rất mỏng manh, nhịn không được đưa tay đến, vuốt cổ áo của nàng xuống, vừa giúp nàng sửa sang vừa nhẹ giọng dặn dò, "Sao em mặc ít thế, về bên kia ít nhất cũng 4 độ, sau khi xuống phi cơ em phải đổi áo khoác khác đi."
"Ừm." Nàng vẫn là dịu dàng như vậy, Chu Nguyên cũng vui vẻ tùy ý thiên tính của đối phương trắng trợn thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình.
"Về đến nhà nhớ gọi điện báo bình an cho cô, đúng rồi, em gọi cho mẹ chưa? Tốt nhất là gọi cha mẹ em ra sân bay đón, cuối năm đường xá không an toàn, cẩn thận một chút vẫn hơn. Lát nữa vào phòng chờ máy bay, nhớ gọi điện."
"Ừm."
Đối phương dịu dàng, nàng thuận theo, người ở sau nhìn cũng cảm thấy hai người như chị em ruột. Động tác tự nhiên như thế nếu không phải người thân thì họ cũng không cách nào giải thích được quan hệ của hai người.
Người ở phía trước rất nhanh đã xong, mắt thấy Chu Nguyên sắp đi, Tô Mộc Nhiễm buông tay, cười nói, "Được rồi, em đi nhanh đi, trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió, tạm biệt."
Chu Nguyên nhìn nàng, cười cười, đưa tay ôm nàng vào lòng. Nàng ôm chặt lấy Tô Mộc Nhiễm, chôn đầu xuống, đôi môi ám muội kề lên vành tai nàng, nhẹ cười nói, "Tạm biệt." Cúi người, đôi môi ướt át kề lên vành tai mềm mại, nhẹ nhàng hôn phớt qua, người trong lòng quả nhiên giống như một chú thỏ bị hoảng sợ cơ thể run lên một chút.
Phản ứng của nàng nằm trong dự liệu, Chu Nguyên đạt được mục đích, cười cười, buông cái ôm của mình, xoay người đi về cổng an ninh. Lưng đeo túi du lịch, không quan tâm đến ánh mắt của người phía sau, Chu Nguyên mím môi thật khó mà nén lại một lần nữa nở nụ cười giống như trước buổi chiều hôm qua.
Quá mức kín đáo nàng sẽ không biết, quá mức trắng trợn nàng sẽ bị dọa ngay. Vậy, nếu như thế này thì sao? Có lẽ, vừa đủ? Nàng khởi đầu uyển chuyển như thế, có lẽ sẽ không đến mức bị chán ghét. . .
Tô Mộc Nhiễm ngây ngốc tại chỗ, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu Nguyên chuẩn bị cởi balô xuống cho nhân viên kiểm tra, quay đầu về cho nàng một nụ cười, giơ tay phải làm thành số 6, kề lên tai nhẹ nhàng nói, "Liên lạc sau. . ." Dáng vẻ ngây ngô đó, khiến Tô Mộc Nhiễm nhìn thấy lại ngẩn người.
*Số 6 kia là kiểu tay hình điện thoại đó, ngón cái và út duỗi ra ngoài
Nhìn bóng lưng đối phương xoay người rời đi, nhớ đến khoảnh khắc chạm nhau vừa rồi, Tô Mộc Nhiễm chỉ cảm thấy vành tai mình nơi bị chạm đến, bắt đầu nóng lên.
Sau khi bày tỏ ra mặt Chu Nguyên rất hài lòng. Từ hôm công tử Phạm gia đến chơi, nhìn Tô gia ai cũng hy vọng Tô Mộc Nhiễm có thể kết hôn, tuy việc này làm không đến đâu nhưng mà thái độ đó vẫn khiến Chu Nguyên thấy sốt ruột, nàng không biết Tô Mộc Nhiễm có ý muốn tái hôn hay không nhưng hai trưởng bối sốt ruột với việc này khiến nàng thấy đau đầu. Nếu Tô Mộc Nhiễm thật sự có ý định đó trong đầu thì thật sự là xong rồi.
Lăn qua lăn lại một đêm không ngủ, Chu Nguyên vẫn cảm thấy mình nên thẳng thắn một chút, chủ động một chút, có lẽ là nên lớn mật một chút để Tô Mộc Nhiễm biết mình cũng là người ái mộ nàng. Nhưng mà nha, Chu Nguyên cảm thấy mình quá mức vô lại khi mà ỷ vào Tô Mộc Nhiễm sẽ không làm chuyện quá mức tổn thương cho mình mà làm xằng làm bậy với nàng, nhưng mà có đôi khi bạn vẫn phải bất chấp tất cả như vậy để mà giữ lại cái bạn muốn có sắp phải mất đi.
Buổi tối ngày đầu tiên nàng trở về, như thường lệ Chu Nguyên gọi một cú điện thoại cho Lạc Lạc. Đương nhiên là Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh, chỉ là hiếm khi, không giống như lúc trước sau khi tiếp nhận điện thoại thì nói vài câu với Chu Nguyên, nàng đưa điện thoại cho con gái nghe xong mấy câu thì xoay người đi vào thư phòng.
Chuyện này giằng co thêm mấy ngày, ngay cả đêm 30 hôm đó Chu Nguyên sau khi ăn cơm tất niên xong thì gọi điện thoại chúc tết Tô gia, đối phương cũng chỉ nói vài câu xong bảo phải đi ra ngoài một lát, liền cúp điện thoại.
Chu Nguyên nhìn cuộc gọi bị tắt đi, nghĩ đến mấy ngày nay đôi khi nhắn tin cho Tô Mộc Nhiễm hầu như không nhận được trả lời, không khỏi cảm thấy mất mát. Thế nhưng nghĩ đến hôm nay là giao thừa a, không thể mang theo bộ dạng lo sợ muốn bùng nổ như thế này mà trải qua, có lẽ nên cố chịu đựng rồi chơi đùa vui vẻ với các trưởng bối trong nhà.
Nhuận Nhuận đã sớm bị mẹ nó đưa về nội ăn tết, mới vừa rồi nó gọi video call về chúc tết với các trưởng bối bên ngoại, Chu Nguyên vừa nhìn, ối trời ơi, con nhỏ này được lắm, mập tới gương mặt tròn vo, nàng mới bỏ nửa tháng không trông nom thôi mà ông bà nội làm thế nào nuôi nó phát phì như vậy. Tuy tâm tình không tính là quá tốt đẹp, thế nhưng Chu Nguyên vẫn không thổ tào ra miệng.
Ăn xong cơm tối rồi nhận được lời chúc của Đường Văn Nhuận, một nhà Chu gia bắt đầu chơi mạt chược. Cụ ông tuổi đã lớn, thường ngày thích đánh cờ vua và mạt chược, đánh một hồi thì đã tới 9 giờ, Chu gia gia cũng thấy mệt, Chu Nguyên đỡ ông về phòng nghỉ ngơi. Sau khi người lớn đi nghỉ ngơi hết, bàn mạt chược đổi vòng người, vì vậy sau khi Chu Nguyên đi ra liền bị tóm tới chơi.
Trên bàn có bốn người, Chu Nguyên, Dung Thanh, Chu Tĩnh, Chu An. . . ca ca Chu gia - Chu An năm nay vẫn theo thường lệ không đưa bạn gái về nhà, sau bữa cơm tất niên lại bị lôi ra cho ăn chửi.
Để được miễn tội, để dỗ dành đại bá mẫu đang khóc thương của mình, vừa rồi trên bàn mạt chược hắn cố ý để mua mấy vòng. Bây giờ đã đổi người đương nhiên là muốn vung đao chém phạch phạch thắng lại tiền.
Nhưng mà hắn đã quên, những người phụ nữ trên bàn mạt chược này một người hắn cũng không thể trêu vào, chơi đến 11 giờ rưỡi hắn đã thua một sấp dày tiền. Nhưng mà a, phát hiện mình không phải là người thua thảm nhất bàn, ca ca Chu An he he cười. . .
Bài của Chu Nguyên không tốt, thua từ đầu tới cuối, nhìn con số bản thân nàng cũng thấy hãi, mặt chau mày ủ nhìn tờ hóa đơn, được rồi, tiền mừng tuổi năm nay mới có cầm giờ đã phải cho đi. Cũng may Chu An là một đại gia, không nói hai lời liền giúp muội muội trả sạch nợ, trả nợ cho Chu Nguyên còn cho thêm tiền mừng tuổi, lúc này mới khiến gương mặt của Tiểu Tham Tiền tươi lên một chút.
Thấy cũng không kém lắm sắp giao thừa, mọi người ngừng chơi, lấy rượu sâm banh ra khỏi tủ, mở TV, nhìn thời gian gần đến thì khui chúc mừng.
Pháo hoa là phải có, nhưng Chu gia cũng có một cụ ông, không thể bắn ở nhà, quá ầm ĩ, cũng làm phiền người khác.
Mọi người đều bận việc, Chu Nguyên cầm ly rượu xong thì giơ tay nhìn đồng hồ, 11 giờ 55 phút. Nhìn lướt qua bàn mạt chược vẫn chưa dọn dẹp, và cha mẹ cùng anh chị sắp nâng ly chúc mừng, Chu Nguyên mím môi, lấy điện thoại đi ra ngoài sân.
Muốn là người đầu tiên nói năm mới vui vẻ với cô, ôm suy nghĩ như vậy, trước lúc chuông đồng hồ điểm 12 giờ Chu Nguyên gọi điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm. Giống như là kỳ tích, giữa đêm