Linh Ngọc chở cô và Lộ Hân về bằng xe ô tô, bà ngồi ở ghế lái xe, Lộ Hân ngồi ghế bên cạnh ghế lái còn cô ngồi ghế sau xe im lăng nghe hai mẹ con đang ngồi phía trên nói chuyện.Cả quãng đường đi Thanh Di chỉ ngồi một mình nhìn ra cửa sổ bên ngoài không nói câu nào. Cô đang nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trước mắt, nhưng rồi cũng không nghĩ nữa, dù sao thì chuyện vừa rồi cũng không liên quan đến cô.Linh Ngọc thấy cô nãy giờ không nói gì thì thỉnh thoảng chỉ quay xuống hỏi han vài câu rồi thôi.Về đến nhà, cô đi ngay lên phòng nằm bịch xuống giường. Ngày hôm nay ở trường đúng là mệt mỏi!Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn thấy giờ đã 7h15 rồi, đã khá muộn rồi bụng cô nãy giờ vẫn chưa ăn tối. Thấy hơi đói trong bụng, cô ngồi bật dậy đi lấy bộ Pyjama mùa hè màu xanh dương thay vào rồi mở cửa phòng đi xuống dưới nhà.Lộ Hân đi xuống ngồi vào bàn ăn đã bày biện đủ món, cô ngồi một bên, đối diện là Châu Lộ Hân bên cạnh là Mẹ kế cô hay gọi bằng dì.Thấy cô đã ngồi vào bàn ăn, Linh Ngọc lên tiếng: ''nào, nào hai đứa mau ăn cơm đi, đi học về cũng đói rồi mà đúng không?''''Ba các con phải đi công tác dài hạn, lâu ngày mới về được, chúng ta cứ sinh hoạt như bình thương nhé'' Bà nói tiếpChâu Lộ Hân thì gật đầu cười, còn cô thì chỉ gật đầu rồi lặng lẽ ăn cơm không nói gìTrong cả lúc ăn cơm, Lộ Hân cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ngước lên thì thấy ánh mắt của cô em gái này cứ nhìn cô bằng ánh mắt bối rối lo sợ, thấy cô nhìn lại thì Lộ Hân lại vội vàng thu hồi ánh mắt rồi né tránh như đã giấu cô làm việc gì xấu xa vậyThanh Di chợt thấy khó hiểu, cô ngẫm lại rồi mới hiểu tại sao Lộ Hân lại nhìn mình bằng ánh mắt đó. Hóa ra là do vừa rồi cô vô tình nhìn thấy một màn tỏ tình vừa rồi nên Lộ Hân sợ cô sẽ mách với dì. Ha, cô đâu có phải loại thích đi mách lẻo như vậy đâu chứ? Kể cả thế thì cô cũng chả rảnh đi mách lẻo như vậy. Cô