Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa nhuộm vàng cho cát, tiểu yêu quái đã trở lại khách sạn rồi.
Cậu đang gõ cửa phòng, cửa phòng của đại nhân.
Không ai mở cửa, Vương Nhất Bác đeo túi vải màu nâu, càng ra sức đập cửa hơn nữa.
Cậu nhớ tới sáng sớm hôm qua, đại nhân cứ kêu mệt suốt, không muốn nhúc nhích, không muốn rời giường, tối hôm qua có phải đại nhân cũng rất mệt không?
Lúc này phần lớn du khách ở khách sạn còn đang ngủ, tiếng động tiểu yêu quái gây ra phá vỡ mộng đẹp của rất nhiều căn phòng, có người còn cởi trần, thò đầu ra gào lên, trật tự đi.
Rốt cuộc nghe được tiếng của Tiêu Chiến, hình như đang kề sát cánh cửa, rất rõ ràng, không giống với sáng sớm hôm qua.
"Vương Nhất Bác, cậu về phòng mình trước đi, đến giờ ăn sáng rồi nói sau."
"Đại nhân, tôi về rồi, tôi trở về rồi!"
"Mới có 5 giờ, về phòng cậu ngủ đi, đừng gõ cửa nữa."
"Đại nhân, anh tức giận sao? Tối hôm qua có người ngủ với anh, hắn chọc anh tức giận à?"
"..."
Nói xong thì nghe âm thanh chuyển động của chốt cửa, cửa phòng mở ra rồi.
Tiểu yêu quái nhìn thấy bóng lưng của đại nhân, đang mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng mà mọi khi vẫn đưa cậu mặc.
Tiêu Chiến mở cửa, không nhìn Vương Nhất Bác, nằm lại lên giường, đắp kín chăn.
Anh muốn để Vương Nhất Bác quay về phòng cậu, nhưng tiểu yêu quái vẫn cứ đứng ở cửa nói tiếp, "hàng xóm láng giềng" đều thò đầu ra, nghi ngờ gian phòng này đêm nào cũng "chiêu mộ" phục vụ cùng ngủ.
Những chuyện xảy ra vào buổi đêm trong những ngày qua, ở trên đường đi tới khách sạn, Vương Nhất Bác đã cẩn thận suy nghĩ.
Đại nhân thích hôn và vuốt ve, anh sẽ phát ra âm thanh êm tai, sẽ ra sức ôm lấy cậu, nói rất thoải mái, vẫn muốn nữa.
Bởi vì rất thích ở trên giường làm những chuyện này, nên mới đồng ý cho cậu hôn anh, chạm vào anh.
Tiểu yêu quái còn phát hiện, thời gian hôn càng dài, vị trí cậu hôn lên càng nhiều, đại nhân sẽ ngủ càng ngon hơn, sẽ để cho cậu ôm mãi đến tận buổi sáng.
Ngày hôm qua cậu về nhà, có phải những người khác cũng có thể khiến đại nhân thấy thoải mái hay không thế?
Vừa nghĩ đến đây, tiểu yêu quái liền mặc kệ những thứ khác, cuống cuồng muốn quay về, cậu quay về, đại nhân sẽ không cần những người khác nữa.
Vương Nhất Bác đi vào phòng nhìn, không có ai.
Tiêu Chiến ngã xuống giường, nhắm mắt lại, đêm qua ngủ không được ngon.
Suy nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến nước hoa, không tìm được xoài xanh, nhà điều chế thà rằng buông tha "Hành trình Ai Cập", thà rằng chuyến đi hai tháng đến Ai Cập trôi theo dòng nước, chứ anh không thể nghe theo phương án từ bộ phận tiếp thị, không thể phối hợp marketing "USP tình yêu" mới nữa.
Còn phải giữ một khoảng cách với Vương Nhất Bác, làm sếp và người dẫn đường.
Khứu giác Vương Nhất Bác tốt, nhiều nhất thì để cậu làm trợ lý, cho dù đưa cậu đến Paris, cũng là làm trợ lý, không thể ngủ chung được nữa.
Tiêu Chiến không muốn lên giường với một người đàn ông chưa hiểu rõ.
Sớm tinh mơ gặp lại nhau, Tiêu Chiến lại bị lời nói của Vương Nhất Bác làm chấn kinh đến mức huyệt Thái dương giật liên tục, định vào cửa sẽ mắng cậu một trận.
Nhìn thấy người rồi, Tiêu Chiến không mắng thành lời nữa, nhìn cũng chẳng muốn nhìn, hết sức khó hiểu.
Tiểu yêu quái lại cho là một buổi tối anh cũng không chịu nổi, không nhịn được phải tìm người khác ngủ cùng mình hay sao? Những ngày qua là ai thoả mãn ai?
Đêm qua Suzuki Shun gọi điện cho Tiêu Chiến, chắc cũng là thấy được bài đăng của bạn bè trên mạng, hắn biết Tiêu Chiến kiêu ngạo, muốn gọi điện qua để làm dịu sự lúng túng.
Tiêu Chiến nhận điện thoại, không đề cập đến chuyện này, rất nhanh đã cúp máy, sau đó chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền, không muốn nhận cuộc gọi đến, lúc nào máy cũng báo bận.
"Đại nhân, để tôi ngủ cùng anh, có được không?"
Tiểu yêu quái đứng ở cuối giường, buông túi xuống, sắc mặt không tốt lắm.
Tiêu Chiến nghe được lời này càng thêm không biết nói gì, ngồi dậy bảo Vương Nhất Bác:
"Vương Nhất Bác, cậu nói chuyện kỳ quặc thật đấy, tôi vốn dĩ coi cậu đơn thuần, cảm thấy cậu không có ác ý, nhưng không thể bởi vì cậu không hiểu mà nói tôi tuỳ tiện ngủ với người khác như vậy được!"
"Đại nhân, tôi muốn ngủ cùng anh mỗi ngày, nhưng mà hôm qua không có tôi ở đây..."
"Cậu không ở đây thì tôi phải ngủ cùng người khác sao? Cậu không hiểu được! Tôi có thể ngủ một mình, cũng không cần cậu ngủ với tôi!"
Tiêu Chiến ngủ không ngon, đầu óc mơ màng nghe Vương Nhất Bác luôn mồm nói "ngủ hay không ngủ", cứ như ở trong mắt Vương Nhất Bác, anh là một kẻ "cuồng dâm", mỗi ngày tìm người ngủ cùng mình.
Mới gặp nhau có mấy phút, Tiêu Chiến đã bị tiểu yêu quái làm cho tức giận đến mức tỉnh ngủ, chẳng còn chút mệt mỏi nào nữa.
Vương Nhất Bác vẫn đang giải thích:
"Đại nhân, anh đừng bảo tôi đi, anh cho tôi ký hiệu là không rời xa nhau nữa rồi."
"Bắt đầu từ hôm nay, cậu đừng gọi tôi là đại nhân, cũng không có ký hiệu, đây chỉ là một tờ Euro.
Tôi từ Paris đến đây làm việc, nghe không hiểu những lời nói nhảm của cậu, cũng không muốn hiểu!"
Câu cuối cùng là hét lên, khiến Vương Nhất Bác sửng sốt, lần đầu tiên thấy đại nhân nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Tiểu yêu quái không dám giải thích nữa, như bị đóng đinh tại chỗ.
Trong phòng mù mờ, không bật đèn, không thấy rõ mặt nhau.
Thân thể tiểu yêu quái có chút lung lay, cậu nhìn Tiêu Chiến đi lấy nước, uống hết, rồi đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, lại đứng lên, rồi lại ngồi xuống.
"Được rồi Vương Nhất Bác, bây giờ về phòng của mình đi, 10 giờ cùng nhau xuất phát, cầm lấy túi của cậu, đi đi."
Tối qua Tiêu Chiến đã sắp xếp xong tất cả quần áo của Vương Nhất Bác, những ngày qua quần áo của bọn họ giặt chung cùng nhau, mặc ở trong phòng không phân biệt là của ai với ai cả.
Tiêu Chiến còn luôn bảo quần áo của Vương Nhất Bác cũ rồi, để cho cậu mặc đồ của anh.
Vương Nhất Bác nhặt túi vải nâu của mình lên, ôm vào trong ngực, trên lưng còn có một cái túi lớn hơn.
Áp suất không khí trong phòng rất thấp, đại nhân đang tức giận, Vương Nhất Bác biết anh muốn yên tĩnh, bây giờ đại nhân không muốn nghe cậu nói chuyện.
Chỉ có thể ôm túi, chậm rì rì đi ra cửa.
Đi tới cửa lại không muốn mở cửa, cứ cảm thấy hôm nay mà đi, sau này sẽ không thể hôn Tiêu Chiến nữa.
Tiểu yêu quái nghĩ mãi không ra, nên nói như nào mới đúng đây, cậu chỉ muốn trở về gặp Tiêu Chiến sớm hơn chút mà thôi, không có gì khác.
Nếu như thật sự không thể hôn môi tiếp nữa, chỉ cần còn có thể đi theo đại nhân, vậy cũng được.
Cậu từng nói, cậu đi theo đại nhân, không phải đại nhân đi theo cậu.
Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu cơn tức giận của Tiêu Chiến, từ tối qua đến bây giờ, điều cậu nghĩ đến nhiều nhất chỉ là đại nhân sẽ ngủ với ai.
Quả thật không nghĩ ra, hoàn toàn không nói được gì nữa, tiểu yêu quái mới nhớ còn có tinh dầu.
Cậu lập tức ném cái túi trong ngực xuống đất, cẩn thận cởi chiếc túi lớn trên lưng, ngồi xổm xuống đất, tháo dây rút của balo, lấy ra một bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Vương Nhất Bác đã thu dọn xong đồ đạc để đi Paris rồi, chỉ có một túi này.
Tiêu Chiến nhìn mà thấy kỳ lạ, còn muốn thu dọn hành lý ở chỗ này sao?
"Vương Nhất Bác, cậu về phòng mình mà thu dọn đi, tôi còn phải ngủ!"
"Đại nhân, cái này cho anh, đưa anh xong tôi sẽ về."
Vương Nhất Bác lấy một chai thuỷ tinh màu nâu sẫm được bọc vô cùng kín kẽ từ trong balo ra, kích thước ngang chai rượu vang, bên trong đựng hơn nửa chai chất lỏng, khoảng 400-500ml, miệng chai bịt kín.
Không bật đèn phòng, nhìn không rõ, Tiêu Chiến thoáng không hiểu, anh vẫn đang ngồi trên sô pha.
Tiểu yêu quái cầm chai giơ lên một lúc, sau đó đặt lên bàn sách, lại nhét quần áo của mình vào trong balo.
Đeo một túi, ôm một túi, không có chai thuỷ tinh, hai túi vải cũng chẳng chứa đầy.
Xem ra đại nhân không định để ý đến cậu, Vương Nhất Bác chậm rãi mở cửa phòng, nhìn đại nhân một lần cuối cùng, rời đi.
Tiêu Chiến không thấy rõ chai đựng chất lỏng kia, cũng không thấy rõ gương mặt Vương Nhất Bác, nghe được tiếng đóng cửa, tiểu yêu quái đã đi rồi.
Mơ hồ, Tiêu Chiến có một suy đoán kích động.
Không phải chứ? Không thể đâu...
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến lập tức đi tới, cầm chai thuỷ tinh nâu sẫm trên bàn lên, áng chừng sức nặng, nhanh chóng vặn mở nắp chai.
Hương xoài xanh lành lạnh, trong nháy mắt, tràn ngập cả căn phòng.
Thịt quả thanh ngọt, vỏ quả chua đắng, còn có vị mặn của nước biển, mùi thuỷ sinh, chính là cây xoài xanh trong vườn!
Tiêu Chiến cầm chai tinh dầu, ánh mắt dính chặt vào lớp thuỷ tinh, chỗ này khoảng 500ml, đủ lượng dùng để điều chế hàng mẫu.
Nhà điều chế bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, niềm vui sướng của anh sắp xông khỏi đại não, ánh sáng trong mắt lấp lánh, chuyện phiền lòng đều quên đi, như nhặt được vật quý báu nhất.
Tiêu Chiến muốn đuổi theo hỏi xem chuyện là thế nào, trên hành lang không có ai, anh đi dép mặc đồ ngủ đứng đợi thang máy, quá chậm.
Tiêu Chiến đẩy cửa thoát hiểm bên cạnh thang máy ra, bình thường tiểu yêu quái đều từ đây đi xuống dưới tầng, nhà điều chế phải lập tức đi tìm Vương Nhất Bác, hỏi cậu tinh dầu xoài xanh từ đâu ra.
Dép lê chạy không nhanh, mới đi được nửa tầng cầu thang đã nhìn thấy tiểu yêu quái.
Cậu ôm balo, ngồi trên bậc cầu thang, vùi mặt trong túi, hình như đang ngủ.
"Yêu quái."
Chờ trong giây lát, tiểu yêu quái mơ màng quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cầu thang phía trên cậu, cách rất gần.
Tiêu Chiến lúc này mới thấy rõ đầu Vương Nhất Bác đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt, đang gọi anh:
"Đại nhân."
Đã nói bao nhiêu lần đừng coi là thật, nghe một tiếng "đại nhân" vẫn cứ mềm lòng.
Tiêu Chiến đứng bên người Vương Nhất Bác, xoa tóc tiểu yêu quái, có chút ướt, kề sát lại ngửi, không có mùi, ngón tay Tiêu Chiến có chút trơn, anh đoán rằng có thể trước khi đến đây tiểu yêu quái đã tắm.
Bởi vì đại nhân đã nói, không tắm không được lên giường ngủ.
"Yêu quái, cậu kiếm ở đâu ra tinh dầu xoài xanh vậy, lại còn nhiều như thế!"
"Tôi...! mẹ tôi, bà biết một thương nhân hương liệu, tối hôm qua tôi đi hỏi, tìm được chỗ hàng tồn kho này, chỉ có nhiều như thế."
"Thương nhân hương liệu ở đâu? Hôm nay chúng ta cùng đi, xem có thể tìm được nhiều hơn hay không!"
"Đại nhân, hết rồi, chỉ có nhiều như vậy.
Là trước đây tích trữ lại, anh ta không nhớ lấy ở đâu, tôi đã hỏi rồi."
Tiêu Chiến có chút thất vọng, anh thử truy hỏi đến cùng, đứng ở cầu thang hỏi đi hỏi lại, tiểu yêu quái không lưu số điện thoại của thương nhân, cậu cứ nói mãi, chỉ nhiều như vậy