"Khu Vườn Trên Mái Nhà" được ra mắt thị trường vào cuối tháng Một, Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến lại một lần nữa danh tiếng vang xa.
"Khu Vườn Trên Mái Nhà" được các nhà bình phẩm nước hoa cho số điểm tổng hợp là 4.5 điểm, trong vòng một năm mà Tiêu Chiến cho ra đời hai mẫu nước hoa đều trên 4.5, khiến cho tên tuổi của anh trở thành cái tên mà ai ai trong ngành cũng biết đến.
Series Hành Trình mà Tiêu Chiến tạo ra không chỉ làm hài lòng những người bình phẩm nước hoa hà khắc mà còn chiếm lĩnh mùa mua sắm dịp đầu năm, trở thành quà tặng hot nhất cho dịp năm mới và Lễ Tình nhân ở trung tâm thương mại.
Tuần thứ ba "Khu Vườn Trên Mái Nhà" lên kệ lại tiếp tục hết hàng, nguyên cả tháng Hai đều phải đặt hàng trước mới có.
Mùa tuyết Paris thường diễn ra vào tháng Một, người mua được mộc lan cao quý bắt đầu háo hức chờ mong cơn tuyết lớn đầu mùa, hoa trắng và tuyết trắng chính là tuyệt phối, nhất là mộc lan, cao quý hiếm gặp.
Nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến trở thành cái tên bảo chứng kép cho cả chất lượng và lượng tiêu thụ, thuỷ triều dâng thì thuyền buồm cũng được nâng, danh dự và sự giàu có cũng vì thế mà được nâng tầm.
Tiêu Chiến lấy được số tiền thưởng ngoài mong đợi, thêm một bản hợp đồng ba năm, title là Nhà điều chế nước hoa cấp cao nhất toàn thương hiệu.
Không chỉ sếp được thăng chức tăng lương mà giá trị của các thành viên trong tổ sáng tạo cũng tăng vọt, hết sức nổi bật.
Nhà điều chế leo lên đỉnh cao một cách thần tốc, không chút nghi ngờ, bắt đầu có nhiều suy đoán hơn nhắm vào Tiêu Chiến.
Có người công khai bày tỏ sự bất mãn, cho rằng sự thành công của Tiêu Chiến là dựa vào marketing của công ty lớn, anh không có thực tài, "điều chế nước hoa tối giản" chỉ là một tấm màn che.
Giữa vô vàn những suy đoán, ác ý nhất là nhắm vào tính độc lập trong việc sáng tác, thu hút sự chú ý của lãnh đạo cấp cao trong công ty:
Có người đồn rằng, Tiêu Chiến và trợ lý anh mang về từ Ai Cập là tình nhân, cậu trai trẻ đó có khứu giác thiên phú, cậu mới chính là người sáng tác chân chính của hai chai "Khu Vườn".
So với những lời tán dương kéo đến ùn ùn, tiếng chất vấn rất dễ bị người ta xem nhẹ, Tiêu Chiến không kịp gặp, không kịp nghĩ, cũng không kịp nổi giận.
Sau dịp đầu năm, lịch trình trong ngày của Tiêu Chiến rất kín, truyền thông phỏng vấn không ngừng nghỉ.
Trải qua những lần phân tích với Vương Nhất Bác, công ty quyết định lặng lẽ áp chế tin đồn, bảo vệ danh dự nhà điều chế nước hoa hàng đầu của Tiêu Chiến.
Bởi vì ngay cả công thức phân tử Vương Nhất Bác cũng không đọc hiểu, nguyên lý điều chế nước hoa chỉ biết nửa vời, không ai tin tưởng cậu có thể tạo ra được chai nước hoa mang đến cả danh tiếng và lợi nhuận.
Từ góc độ của công ty, cho dù khứu giác của Vương Nhất Bác vượt trội hơn người khác, nhưng là sức hấp dẫn của Tiêu Chiến toàn diện hơn, thích hợp để làm "ngôi sao" hơn.
Vậy nên khi Tiêu Chiến đề xuất muốn được nghỉ ngơi, muốn đi châu Á nửa năm đồng thời tìm kiếm mục tiêu tiếp theo cho series Hành Trình, công ty đã thoải mái đồng ý.
Liên tục thành công hai mẫu nước hoa, phân tích từ góc độ thị trường, chắc là có thể khống chế được tiết tấu.
Dịp đầu năm nay, nhà điều chế suôn sẻ trong mọi việc, mặc dù tiểu yêu quái thiếu một câu "tôi yêu anh" nhưng vẫn khiến Tiêu Chiến trải qua vô cùng vui vẻ, dần dần cũng chẳng còn để ý đến việc rốt cuộc có phải tình yêu hay không nữa.
Có lẽ giống như Suzuki Shun đã nói, năm nay Tiêu Chiến rất thuận lợi.
Kể từ lần tạm biệt chẳng mấy vui vẻ trước đó, Tiêu Chiến và Suzuki Shun không gặp mặt nữa, công việc bận rộn, đàn violin tinh xảo vẫn luôn nằm trên bàn trà nhỏ ở phòng khách.
Vẫn là tiểu yêu quái đi thu dọn, cậu đặt lại đàn vào trong hộp, cất ngay ngắn.
Vương Nhất Bác không nhắc đến việc đàn violin có mùi sơn nữa, chẳng những thế cậu còn mua một số lượng lớn bao cao su, rõ ràng là Tiêu Chiến bận đến mức ngủ còn chẳng đủ, tiểu yêu quái trở về từ Cairo lại cứ kéo đại nhân làm tình, làm tình đeo bao.
Từ khi cậu quay lại Paris, liên tục hơn mười ngày, cơ hồ là ngày nào cũng có thể làm tình.
Yêu quái là đối tượng đầu tiên mà Tiêu Chiến dung túng cho việc làm tình không đeo bao, bây giờ yêu quái ngoan rồi, đại nhân lại cảm thấy, vẫn cứ là không đeo thoải mái hơn.
Tiêu Chiến đã nói vài lần mà Vương Nhất Bác cứ muốn dùng, đối với vấn đề "bao" này rất cố chấp, có điều sau khi làm đến sướng rồi, Tiêu Chiến không để ý những chuyện này nữa.
Thân mật với tiểu yêu quái khiến Tiêu Chiến thư giãn, khiến anh vui vẻ hơn.
Dường như niềm vui chẳng thể "thập toàn thập mỹ", có một việc khiến năm mới của Tiêu Chiến có tì vết, đại khái là bắt đầu từ lễ Giáng sinh, khứu giác lại xuất hiện vấn đề rồi.
===
Trước Giáng sinh, Tiêu Chiến lại bắt đầu ngửi không rõ mùi vị, tình trạng lặp đi lặp lại nhưng không có chuyển biến tốt rõ ràng.
Vương Nhất Bác đi cùng Tiêu Chiến bí mật làm rất nhiều kiểm tra, vấn đề khứu giác của nhà điều chế vô cùng nhạy cảm, bọn họ xử lý hết sức cẩn thận, ngay cả Lola cũng không phát hiện ra.
Đã khám ở ba bệnh viện tư nhân rồi, kết quả vẫn như thế, các chức năng cơ thể của Tiêu Chiến đều bình thường, nghi ngờ là vấn đề do tâm lý, bác sĩ kiến nghị đừng để có áp lực, thả lỏng bản thân.
Hôm nay bác sĩ cũng nói như thế.
Rời khỏi bệnh viện, cái lạnh mùa xuân còn thấu xương hơn cả tuyết trắng, Tiêu Chiến quấn chặt áo khoác ngoài, tiểu yêu quái cóng đến nỗi chóp mũi đỏ lên, buồn bã chẳng vui vẻ.
Bữa trưa Vương Nhất Bác chỉ ăn nửa chiếc sandwich, cứ mỗi lần đưa Tiêu Chiến đi khám bác sĩ về cậu đều sẽ mặt ủ mày chau thật lâu, trái lại Tiêu Chiến rất điềm tĩnh, trước khi đi anh đã không ôm hy vọng gì rồi.
"Yêu quái ăn nhiều một chút, ăn ít quá rồi, buổi tối còn làm tình không đây?"
"Đại nhân, xin lỗi anh, vẫn không có cách."
"Không cho phép nói xin lỗi nữa, ngày nào cũng xin lỗi! Yêu quái, chuyện này không liên quan đến cậu, có lẽ tôi thật sự nên nghỉ ngơi một thời gian, bây giờ tôi đã có thể tự do nghỉ một thời gian rồi."
Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, Tiêu Chiến của hôm nay đã có sức lực để ngơi nghỉ rồi, anh phải duy trì cảm giác bí ẩn, giảm bớt tần suất sáng tác.
Đây là quy luật của xã hội kinh doanh, nhà điều chế Tiêu Chiến rất am hiểu những đạo lý trong đó.
Tiêu Chiến giơ sandwich muốn Vương Nhất Bác cắn một miếng lớn, tiện tay lau hết vụn bánh mì dính trên cằm cậu.
Nhìn Vương Nhất Bác ăn, việc này có thể khiến Tiêu Chiến thả lỏng, anh nghĩ xong rồi, tối nay phải làm tình, phải là một cuộc hoan ái đầy sung sướng, đã mấy ngày không làm rồi...
"Đại nhân, là lỗi của tôi, anh dùng khứu giác của tôi được không, tôi cho anh."
"Yêu quái ngốc, đó là của cậu, có tốt hơn nữa thì cũng là của cậu, cậu có thể giúp đỡ tôi, nhưng trước sau gì đó vẫn không phải năng lực của chính bản thân tôi được."
"Đại nhân, vậy tôi sẽ luôn giúp anh, giúp anh mãi mãi."
"Ngoan quá, yêu quái thật ngoan, cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi."
Ngoại trừ vấn đề khứu giác, giai đoạn này cũng coi như là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của Tiêu Chiến, chút xíu phiền não nho nhỏ vẫn là liên quan đến Vương Nhất Bác...
Cũng bắt đầu từ Giáng sinh, Vương Nhất Bác trở nên vô cùng bị động với việc làm tình, có đeo bao hay không cũng không còn cương quyết, trước kia ngày nào cũng phải làm, thấy Tiêu Chiến vào cửa là lập tức ôm anh lên tầng cởi quần áo, buổi sáng đã không kịp rồi vẫn phải cắm vào động mấy cái mới chịu đến công ty.
Còn bây giờ, buổi tối cởi quần áo ra nằm trên giường, hôn đủ sờ đủ rồi thì kêu buồn ngủ, rất nhiều lần đều là Tiêu Chiến chủ động nói muốn làm tình.
Không chỉ dừng ở đó, đã có vài lần Tiêu Chiến chủ động nói ra, tiểu yêu quái lại dùng miệng, dùng tay, dùng đủ các phương pháp để Tiêu Chiến lên đỉnh, lên đỉnh cũng rất mãnh liệt, nhưng chung quy không phải thật sự làm tình.
Rõ ràng sừng bò cứng đến mức có thể khoan thủng đất, Tiêu Chiến lên đỉnh xong tiểu yêu quái chỉ ôm anh, dỗ đại nhân ngủ, không nhắc đến chuyện muốn tiến vào.
Tiêu Chiến cứ phải nổi cáu, bảo không làm tình thì về ngăn tủ mà ngủ, hoặc là đại nhân chủ động ra trận, trêu đùa cho tiểu yêu quái không chịu nổi không nhịn được nữa, cáu kỉnh mà cắm vào thân thể Tiêu Chiến, làm tình.
Chuyện kỳ quặc hơn vẫn còn, Vương Nhất Bác tiến vào rồi lại không chịu dừng, phải lăn qua lộn lại, làm thật nhiều lần mới chịu bỏ qua.
Có lần Tiêu Chiến đã tê chân mỏi chân lắm rồi, bên trong không chịu nổi việc đâm chọc bắt đầu sưng đỏ, đau đến nỗi đại nhân muốn khóc mà tiểu yêu quái vẫn cứ làm.
Đại nhân vừa dỗ vừa mắng, tiểu yêu quái không chịu dứt, cứ như cậu đã phá luật thì hôm nay phải làm thật lâu.
Tiêu Chiến ngồi trong phòng ăn lộ thiên, chọc chọc rau củ trong đĩa, lại nhớ đến chuyện này.
Anh lại gần, dán sát vào tai Vương Nhất Bác nói:
"Yêu quái, có muốn làm tình không, chúng ta làm ở bên ngoài?"
Vương Nhất Bác bị miếng sandwich làm cho nghẹn, nấc lên, đại nhân của cậu thế mà lại nói như vậy.
Trong miệng tiểu yêu quái nhét bánh mì, không trả lời.
"Tôi trêu cậu thôi! Nghe thấy làm tình hình như rất sợ...!Yêu quái, cậu không thích làm tình nữa à?"
"Có thích, tôi thích làm tình với đại nhân."
Vương Nhất Bác cuống cuồng phủ nhận, rất lớn tiếng, Tiêu Chiến vội vàng che miệng cậu lại, trong phòng ăn người đến người đi, nhỏ giọng trò chuyện thì còn tạm được, lớn tiếng rêu rao chuyện giường chiếu thì kỳ quặc quá.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cuống cả lên thì tâm trạng lại thấy tốt hơn, tựa lên vai cậu mà hỏi:
"Yêu quái, cậu đã giúp tôi tìm được tinh dầu quan trọng hai lần rồi, trừ tiền thưởng ra còn muốn thưởng thêm gì nữa không?"
Tiểu yêu quái nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm thật lớn:
"Đại nhân, tôi muốn một chai 24 Faubourg phiên bản gốc."
"A...!chỉ cái này thôi sao?"
Nhà điều chế tưởng rằng tiểu yêu quái sẽ nói, bây giờ muốn lập tức về nhà làm tình cùng đại nhân.
Nghĩ lại thì, Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ đến việc đi tìm mẹ, lần đầu tiên gặp mặt ở Cairo cậu bị hiểu lầm là khiếm nhã với người ta, cũng là bởi vì 24 Faubourg phiên bản gốc.
Tháng Mười một ở Paris cậu đột nhiên rời đi, lúc trở về nói mẹ không còn nữa, trước khi bỏ đi trên người mẹ chính là mùi này, chắc là muốn lưu lại kỷ niệm.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn 24 Faubourg phiên bản gốc, diên vĩ tháng tám, là nhớ mẹ rồi à?"
"Đại nhân, bà sẽ không quay lại nữa.
Mẹ từng nói, người nhà tôi không sợ xa nhau, chỉ cần nhớ đến bà là đủ rồi.
Đại nhân, tôi muốn nhớ đến bà ấy."
"Được, yêu quái, tôi tìm giúp cậu, 24 Faubourg phiên bản gốc hoàn toàn mới! Vậy cậu đừng đau buồn vì mẹ nữa nhé, được không?"
Tiêu Chiến cho rằng đề tài này đã kết thúc rồi.
Ăn xong bữa trưa, bọn họ đi bộ dọc theo bờ sông Seine về nhà, hôm nay là cuối tuần, chợ bán đồ cũ rất náo nhiệt, tâm trạng Tiêu Chiến tốt, đặc biệt dẫn Vương Nhất Bác đi đường vòng đến chợ Saint-Ouen.
Đây là chợ đồ cũ xưa nhất, lớn nhất châu Âu.
Tiêu Chiến từng mua vài quyển bút ký cũ ở chợ Saint-Ouen.
Bút ký thám hiểm Ai Cập là một trong số đó, tiếc là thông tin mấu chốt lại bị thiếu trang.
Trở lại Paris, Tiêu Chiến không xem lại quyển bút ký đó nữa, thỉnh thoảng có nhớ tới, vẫn sẽ nhớ đến tinh dầu có thể thiên biến vạn hoá trong truyền thuyết.
Rốt cuộc có cơ hội tìm được bí mật bị khuyết thiếu hay không, trên thế giới này, rốt cuộc cái gì mới có thể thiên biến vạn hoá...
Hôm nay không tìm được chủ sạp bán bút ký, có chút chán nản, Tiêu Chiến đi loanh quanh trong tiệm sách cũ, tiểu yêu quái đi theo anh nửa bước không rời.
Không hề báo trước, Vương Nhất Bác đột nhiên tiếp tục đề tài lúc ăn trưa, cậu nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, tôi không đau buồn đâu."
"Cậu nói gì thế yêu quái?"
"Đại nhân, anh bảo tôi đừng đau buồn vì mẹ.
Tôi không đau buồn, dù cho có là tôi, tôi cũng sẽ không đau buồn đâu."
"Được rồi mà, Vương Nhất Bác, chờ mùa đông qua, chúng ta cùng đến châu Á đi."
===
Đầu xuân, khứu giác của Tiêu Chiến lúc tốt lúc xấu, anh không sáng tác nước