Ngoài mặt Tiêu Chiến thuận theo, tay lại rất biết câu dẫn người ta.
Hai ngón tay trắng nõn nắm vạt áo Vương Nhất Bác thì thầm: "Điện hạ muốn phạt ta thế nào?"
Y muốn thử xem điểm giới hạn của Vương Nhất Bác ở đâu, thế nên còn chẳng thèm dùng xưng hô lễ phép nữa, không ngờ Vương Nhất Bác lại nắm lấy eo y, lập tức hôn lên môi Tiêu Chiến.
Không giống với Tiêu Chiến vừa lướt qua đã ngừng, Vương Nhất Bác hôn vừa thô bạo vừa nhanh, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Tiêu Chiến, linh hoạt xâm chiếm khuôn miệng Tiêu Chiến, bắt lấy lưỡi y liếm mút.
Tiêu Chiến bị động tác đột ngột của Vương Nhất Bác doạ sợ, không dám động đậy, ngây ngẩn để đối phương muốn làm gì thì làm.
Đến cả cơ hội để thở Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến.
Hắn chưa từng hôn người nào, nhưng giờ phút này dường như không thầy dạy cũng hiểu, hôn Tiêu Chiến đến thở dốc, cả người mềm nhũn trong lồng ngực hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thân cận với người khác sẽ là cảm giác tốt đẹp như thế, môi lưỡi Tiêu Chiến ngọt như mật ong, Vương Nhất Bác có nếm thế nào cũng không đủ.
Bầu không khí ái muội kéo thân thể kề cận của hai người lên giường, nhiệt độ trong tẩm điện cũng tăng dần lên.
Tiêu Chiến cảm thấy không khí trong lồng ngực mình đều bị Vương Nhất Bác rút cạn, khe khẽ thút thít một tiếng, đẩy Vương Nhất Bác ra, lúc ấy mới có thời gian để thở.
Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, tuy rằng y là đoạn tụ, nhưng cũng chưa bao giờ trải qua tình ái.
Động tác vừa rồi đối với y mà nói quá kích thích, chiếm hữu dục của nam nhân mạnh đến đáng sợ, khí thế khi hôn y khiến Tiêu Chiến cảm thấy chính mình như một con thỏ chờ đợi bị nuốt vào bụng.
"Bệ hạ, ta..."
Tiêu Chiến hơi hé miệng, lại không biết nói gì.
Da mặt y còn nóng lên, thanh âm không tự giác mang theo mấy phần hờn dỗi, một bộ đáng thương bị khi dễ.
Vương Nhất Bác cảm thấy dưới bụng nổi lên một mồi lửa, đôi con ngươi màu đen lại càng thêm sâu thẳm, nâng cằm Tiêu Chiến lên hôn xuống một lần nữa.
"Ưm."
Tiêu Chiến vô ý phát ra một tiếng rên, Vương Nhất Bác cảm thấy dưới bụng nhỏ cứng lên vài phần.
Hắn hôn càng mãnh liệt, thân mình Tiêu Chiến càng mềm nhũn, cuối cùng Vương Nhất Bác không thể không dùng một tay đỡ mông y mới khiến người không ngã xuống.
Mặt Tiêu Chiến đã bị tình dục nhuộm thành đỏ nhạt, một nỗi tê dại chưa từng có truyền ra từ trong xương cốt, làm y cảm thấy ngày càng hư không, ẩn ẩn bắt đầu mong chờ Vương Nhất Bác đối xử với y càng thô bạo thêm một chút.
Bàn tay hắn đỡ Tiêu Chiến lơ đãng chạm đến mông y, Vương Nhất Bác như thể bị điện giật đột ngột thui tay về, lại bị cảm giác no đủ trong nháy mắt hấp dẫn, mông Tiêu Chiến rất đầy đặn, thịt cũng rất mềm mại, Vương Nhất Bác dùng một tay là có thể ôm trọn.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho mắt ánh lên xuân sắc, Vương Nhất Bác thu hết tất cả dáng vẻ yêu kiều của y vào đáy mắt.
Một nam nhân sao có thể vừa ngây thơ đáng yêu, vừa thuần khiết vừa mềm mại lại không mang chút nữ khí nào như thế.
Tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng nề, nhịn không được gắt gao ấn Tiêu Chiến vào trong lồng ngực mình, chỗ cứng nóng dưới thân liền cọ vào bụng Tiêu Chiến, trong nháy mắt va chạm khiến mặt Tiêu Chiến càng nóng hơn.
Thanh âm Vương Nhất Bác bởi vì dục vọng mà có điểm khàn khàn, ở bên tai Tiêu Chiến nói: "Đi tắm."
Hắn buông lỏng Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu như cũ, khe khẽ ừm một tiếng, cung nữ dẫn đường vừa đến có lẽ đã chạy mất rồi.
Rời khỏi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình giảm đi một ít.
Tiêu Chiến là người đầu tiên được Yến đế đưa về tẩm cung, các cung nữ đều cẩn thận sợ đắc tội y:
"Nương nương, nô tỳ hầu hạ ngài cởi y phục."
"Không cần, ta tự làm được."
Cung nữ lui xuống, Tiêu Chiến cởi quần áo treo trên bình phong, nhấc chân ngồi vào thau tắm.
Y nhắm mắt lại, nỗi lực không nghĩ về chuyện vừa xảy ra, nhưng ánh mắt Vương Nhất Bác như thể muốn chiếm hữu y rõ ràng vô cùng, Tiêu Chiến cũng không nghĩ được cách cho mình bình tĩnh lại.
Chuyện đã đến nước này, Tiêu Chiến đương nhiên biết bước tiếp theo sẽ làm gì, chỉ là vừa nghĩ đến trong lòng liền sợ hãi, lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi.
Y thật sự nguyện đem thân mình trao cho Vương Nhất Bác ư? Bình tĩnh mà xem xét, dáng vẻ của Vương Nhất Bác, mưu lược của hắn cũng xứng với y.
Nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn có một chút đắn đo không nói nên lời, cùng một người không có bất cứ tình cảm gì với mình, làm ra chuyện thân mật khăng khí như thế y thật sự không có cách nào thản nhiên được.
Nhưng cục diện thế này, không phải chính là kế hoạch y một tay bày ra sao? Dùng dung mạo và thân thể của mình đổi lấy sủng ái của Vương Nhất Bác, giúp trưởng tỷ và lão tướng quân báo thù.
Y luôn tự cho là mình giỏi giang, lúc này lại cảm thấy mình chẳng đáng một đồng, mũi đột nhiên nghẹn lên, nước mắt theo gò mắt chảy xuống.
"Nương nương, ngài đã xong chưa? Bệ hạ đợi sẽ nổi nóng đấy."
Cung nữ ở bên ngoài thúc giục, Tiêu Chiến vùi đầu vào trong nước đè lại cảm xúc, khôi phục thanh âm ôn thuận như thường.
"Sắp xong rồi, ra ngay đây."
Tắm gội xong, Tiêu Chiến được các cung nhân chuẩn bị y phục cho tốt.
Bên ngoài là ngoại y bình thường, bên trong lại là một tầng áo đơn lụa trắng, thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện, chính là để tiện cho Hoàng đế làm chuyện đó.
Thân thể Tiêu Chiến yếu đuối, mặc lại ít quá, từ chỗ tắm gội đến tẩm điện dính chút gió khiến cho Tiêu Chiến đau đầu.
Trên người lạnh rồi, đầu óc cũng tỉnh táo lại, đêm này y nhất định không thể để Vương Nhất Bác làm gì được.
Đồ vật đạt được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng.
Còn về làm thế nào để chu toàn với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn định đi một bước tính một bước.
Trong tẩm điện, Vương Nhất Bác cũng là một vẻ vừa tắm gội xong, chỉ chừa lại tẩm y nằm trên giường.
Tiêu Chiến vào xong, các cung nhân cũng thức thời lui ra ngoài, một phòng to như vậy chỉ còn lại hai người họ, Tiêu Chiến cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên.
"Lại đây."
Tiêu Chiến từng bước dịch đến mép giường, Vương Nhất Bác nhìn y không nói lời nào, đôi mắt chỉ quét trên người y từ đầu đến chân một lượt, Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền hiểu được ý của Vương Nhất Bác.
Hai ngón tay thon dài đặt trên cổ áo nhẹ nhàng kéo xuống, ngoại y tơ lụa theo bả vai Tiêu Chiến trượt xuống đất, Tiêu Chiến thẹn thùng không dám ngẩng đầu, lại cảm nhận được cực kỳ rõ ràng ánh mắt Vương Nhất Bác giằng co trên người y, thậm chí cả hô hấp của hắn cũng nặng nề thêm vài phần.
"Còn một lớp nữa." Vương Nhất Bác ra lệnh nói.
Môi mắt Tiêu Chiến khép lại, hai tay thế nào cũng không cởi được áo lụa bên trong.
Y thật sự không làm được cái việc cởi y phục trước mặt người khác.
Vương Nhất Bác tựa như nhìn ra y khó xử: "Ngồi xuống đi."
Dường như Tiêu Chiến mơ hồ nghe được một chút ý vị sủng nịnh không câu nệ trong lời nói ấy.
Tiêu Chiến vừa ngồi vào mép giường, đã bị một cỗ lực đạo đột ngột ném lên trên giường, thân thể Vương Nhất Bác nháy mắt áp đến, rõ ràng là một người rất gầy như lại đè ép Tiêu Chiến đến không thể thở nổi.
Một tay Vương Nhất Bác mò vào trong vạt áo Tiêu Chiến vuốt ve thân thể y, quả nhiên mềm mại như lụa, giống như trong tưởng tượng của hắn.
Trong nháy mắt bị Vương Nhất Bác chạm đến, Tiêu Chiến khe khẽ rên một tiếng, ngay sau đó, cái hôn của Vương Nhất Bác liền ập đến.
Bàn tay hắn lưu luyến không rời eo nhỏ