Vương Nhất Bác đi ra khỏi doanh trướng, gió đêm thổi cho đầu óc mê muội tỉnh táo lại phần nào.
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, một bên hối hận vì hành động của chính mình vừa rồi, một bên lại không nhịn được hoài nghi, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tiêu Chiến thật sự giống như lời hắn nói, cho dù không phải là hắn cũng được, thì làm sao? Hắn không phân rõ được "thích" và dục vọng chiếm hữu, từ nhỏ phụ hoàng đã dạy dỗ hắn, đồ vật mình thích thì có dùng toàn lực cũng phải cướp về, ngươi không biết tranh giành thì thứ đó sẽ thuộc về kẻ khác.
Cho nên từ khi hắn còn rất nhỏ đã cho rằng, thích chính là không từ thủ đoạn chiếm làm của riêng.
Hắn cũng biết chính mình có chút bệnh hoạn, tính tình hắn tàn bạo, thậm chí rất nhiều lúc không khống chế nổi chính mình.
Mấy năm trước còn tệ hơm, chỉ có thể mượn lúc chiến tranh đem những bạo ngược trong lòng xả lên chiến trường.
Chưa từng có ai dạy hắn thế nào là tôn trọng, càng không có ai nói với hắn cái gì là yêu.
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn doanh trướng, kì thật không nhìn ra được Tiêu Chiến ở bên trong thế nào, nhưng ánh mắt đảo qua đó mang theo tự trách và ôm nhu.
Đêm nay quả thực mình làm y thương tâm rồi.
Chính hắn cũng sợ hãi, Tề quốc đột nhiên đến chơi, Vương Nhất Bác không đoán được đối phương có ý đồ gì.
Năm đó Yến Tề đánh một trận, tuy rằng Đại Yến thắng, nhưng chính ở thời điểm tiếp nhận cầu hoà của Tề Quốc,trong lòng Vương Nhất Bác đã rõ, nếu còn đánh tiếp nữa thì Đại Yến cũng chẳng duy trì được bao lâu, cho dù thắng cũng là thắng thảm.
Tình hình ở Tề Quốc phức tạp, nửa năm nay hành động của Tề đề rất bí ẩn, Vương Nhất Bác phái thám tử đi điều tra mấy lần cũng không tra được gì.
Cố tình đêm nay khi mình đi gặp đoàn sứ giả, Tạ Doãn lại đi tìm Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến lại nói bóng nói gió hỏi chuyện Tề Quốc.
Trong một khắc ấy máu trên cả người Vương Nhất Bác đều lạnh, hắn vô cùng sợ Tiêu Chiến đối với hắn chỉ là lá mặt lá trái, sợ Tiêu Chiến muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn rồi sẽ huỷ diệt Yến Quốc vì Tề Quốc.
Hắn là vua của một nước, ngoại trừ tình yêu, còn gánh vác ngàn ngàn vạn vạn vận mệnh con dân Yến Quốc, không thể có bất cứ sai lầm gì.
Cho nên khi Tiêu Chiến ở bên cạnh hỏi như thế, hắn mới giận không kìm được.
Đến khi bình tĩnh lại hắn mới nhớ ra, ảnh tử đi điều tra thân thế Tiêu Chiến lúc về có nói trưởng tỷ Tiêu Chiến có một đứa con trai, đứa bé kia trùng hợp lần nãy cũng đi cùng sứ đoàn.
Có lẽ, người nọ thật sự chỉ là nhớ nhung người thân mà thôi.
Vương Nhất Bác nhìn về nơi xa xuất thần, đột nhiên bị một giọng nữ cắt ngang.
"Bệ hạ làm thần thiếp chờ lâu quá."
Vương Nhất Bác có chút không vui:"Quý phi mang bệnh không nghỉ ngơi chi tốt, sao lại chạy ra ngoài?"
Nữ nhân hờn dỗi muốn dựa lên người Vương Nhất Bác, giọng nói uốn éo một phen: "Thân thể thần thiếp không thoải mái, bệ hạ đã nói là sẽ đến thăm thần thiếp mà lâu như vậy cũng không có tới, thần thiếp lo lắng cho bệ hạ mà."
Vương Nhất Bác trước giờ chưa từng sủng người nào, cũng chỉ có gần đây mới hay tới hậu cung.
Hơn nữa lần trước chuyện nàng khi dễ Tiêu Chiến Vương Nhất Bác còn chưa xử lý, lần này đi săn thú còn cho nàng đi cùng, lúc này lá gan Quý phi mới to hơn.
Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng: "Lo lắng cho cô? Nếu cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quý phi cảm thấy mình hơn được thị vệ của cô hay là nhiếp chính vương? Tổ tông đại Yến đánh được thiên hạ từ trên lưng ngựa, Quý phi nhu nhược như vậy chỉ sợ là đã sớm quên giáo huấn của tổ tiên.
Không bằng đi chạy hai mươi dặm coi như rèn luyện thân thể!"
"Bệ hạ, người..."
Trong mắt Quý Phi đong đầy nước mắt, Vương Nhất Bác nhìn thấy chỉ cảm thấy nàng ra vẻ.
"Cút đi, đừng để cô nhìn thấy mà phiền."
Ở bên kia, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đi ra rồi, mất hồi lâu bình phục lại rồi mới mặc xiêm y lên cho mình.
Y không có cách nào tha thứ cho việc Vương Nhất Bác làm nhục mình như thế, càng không muốn ở thêm một khắc nào trong cái vương trướng này nữa.
Kết quả khi đi ra khỏi vương trướng liền nhìn hai bóng người cách đó không ra, Quý Phi mảnh mai dựa vào người Vương Nhất Bác, hai người thoạt nhìn gắn bó keo sơn hết sức hài hoà.
Dạ dày Tiêu Chiến đột nhiên dâng lên một nỗi ghê tởm mãnh liệt, y liều mạng che miệng lại mới không làm cho hai người phía trước phát hiện ra.
Thì ra trong lòng Vương Nhất Bác nhìn y như thế, một thứ đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao, sủng hạnh xong rồi