Chắc các cô bận gặm dưa chưa đọc đâu nhưng thôi thì cứ up, đu đưa cẩn thận, đừng cue bảo bối vô nha ????
______________
Tạ Doãn ẩn mình ở một góc khuất, thấy một màn như thế đồng tử co chặt lại, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.
Cẩm Tú đột nhiên chạy đi tìm hắn, nói thân thể Tiêu Chiến sắp không chịu nổi, cầu xin hắn đi tìm cao nhân chữa trị cho Tiêu Chiến.
Kỳ thật cũng không cần Cẩm Tú đến tìm, mấy ngày nay Tạ Doãn vẫn luôn dùng hết mọi cách, tìm hiểu tung tích của thần y Tạ Chiêu.
Khó là Tạ Chiêu vẫn luôn là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế gian không có ai biết được tung tích của lão.
Chỉ biết người này phong thanh tễ nguyệt, là một nhân vật trích tiên, nếu lão nguyện ý, sẽ khám bệnh không đòi một xu, nhưng nếu không muốn, cho dù có là Hoàng đế cũng đừng mơ có thể mời lão xuất sơn.
Tạ Doãn biết Tiêu Chiến vẫn luôn bí mật tính toán chuyện gì đó, tuy rằng hắn không ngăn trở, thậm chí nguyện ý trợ giúp Tiêu Chiến, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Chiến phá hoại thân thể mình, lúc này mới che giấu hơi thở của mình, một đường đi theo Vương Nhất Nhiên và Tiêu Chiến đến Bách Hoa Lâu, không nghĩ tới vừa đến đã thấy một màn như thế.
Nhưng mà cho dù hắn hận không thể một đao chém tiểu quan trong lòng Tiêu Chiến kia, cũng chỉ có thể khắc chế chính mình không dám xúc động, để tránh làm hỏng đại sự.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Nhiên ngồi ở bàn khách quý, Vương Nhất Nhiên trái ôm phải ấp hai mỹ nhân, lực chú ý hoàn toàn đặt ở ca nữ trên đài, Tiêu Chiến lại thường thường nhìn xem động tĩnh ở cửa.
Quả nhiên, không bao lâu sau một trận xôn xao vang lên.
Một loạt cô nương chỉnh tề đứng hai bên, như thể có đại nhân vật nào đến.
"Aiyo, Chu lão gia, sao hôm nay ngày mới đến."
Âm thanh nịnh nọt của tú bà truyền vào tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến híp mắt nhìn, quả nhiên là Chu Võ đến.
Tuy nói là vào kinh diện thánh, nhưng Chu Võ đến nơi thế này cũng hoàn toàn chẳng che giấu gì ai, toàn thân đeo toàn châu báu ngọc ngà, so với Vương Nhất Nhiên chỉ có hơn chứ không kém, phô bày hai chữ "có tiền" ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Người này cao lớn vạm vỡ, đầy mặt hồng quang, đầu đội kim quan, mặt trên khảm hồng bảo thạch và dạ minh châu.
Tiêu Chiến đặt hết những điều này vào mắt, trong lòng khinh thường.
Chu Võ nay quả nhiên là kẻ nông cạn bừa bãi, ăn mặc chói lọi vượt phẩm cấp như thế, rõ ràng là không thèm để Yến đế vào mắt, công khai nói cho người khác dã tâm của hắn.
Các cô nương cười duyên dáng dựa vào người Chu Vũ, Chu Võ lại chẳng hề cự tuyệt ai cả, chỉ là ánh mắt không hề đặt trên bất cứ người nào cả.
"Phượng cô nương đâu? Kêu này đến hầu hạ gia."
Tú bà lộ vẻ khó xử: "Cái đó, Chu lão gia, thật xin lỗi, hôm nay Phượng cô nương có khách.
Hay là ta lại chọn cho ngài người tốt hơn nhé?"
"To ngan!" Chu Võ lạnh lùng sắc bén lên, thế mà cũng có vài phần khiến người ta sợ hãi, "Ai mà không có nhãn lực như thế, dám đến đoạt cô nương của gia?"
"Cái đó, gia, ngài đừng nóng giận mà, tiểu nhân chỉ là người làm ăn thôi..."Tú bà một bên nói một bên liếc mắt sang bàn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng không sợ, nâng ly rượu có ý ra hiệu với Chu Võ.
Chu Võ không nghĩ là sẽ gặp Tiêu Chiến ở nơi thế này, lập tức hơi nhăn mi lại, trong lòng tính toán.
Chu Võ xem thường Vương Nhất Nhiên, nhưng lại có vài phần không chắc với Tiêu Chiến.
Con tin Tề quốc đưa đến này, nghe nói thời gian trước rất được sủng ái, hai người trước lại chọc giận long nhan.
Theo đạo lí, phi tử thất sủng, còn là hoàng tử địch quốc, Yến đế nên giam lỏng người này mới phải.
Nhưng hiện tại nhìn vị "phi tử" khong chỉ không vì thất sủng mà hoảng loạn, ngược lại còn rất tự do to gan.
Tiêu Chiến dám làm như thế nhất định là có sự tự tin của hắn, tuy rằng không biết át chủ bài của đối phương là gì, nhưng nhìn từ bên ngoài, Tiêu Chiến ít nhất sẽ không đứng cùng một trận doanh với Vương Nhất Bác, cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn...!
Chu Võ ha ha cười, thu hồi lửa giận trên mặt: "Thì ra là khách quý, đi đi đi, nhanh đi chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon đến đây!" Chu Võ một bên dặn dò một bên đi qua phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Nhiên.
Tiêu Chiến đứng dậy, thập phần hào phóng khéo léo hơi khom người, Chu Võ đáp lễ, vào lúc Vương Nhất Nhiên còn đang