Tiêu Chiến trước giờ không hề nghĩ trong lòng Vương Nhất Bác lại coi như y như vậy, giữa lúc bệnh, cả gương mặt trắng bệch bỗng nhiên cười lên.
Trái tim Vương Nhất Bác run lên, nụ cười không lý do ấy khiến hắn hoảng sợ, dường như có thứ gì đó chẳng thế nắm bắt được nữa.
Tiêu Chiến đã quên mất mình trở về doanh trại thế nào, chỉ biết Vương Nhất Bác rốt cuộc không liếc mắt tới y một lần nào nữa, phảng phất như dừng mắt trên người y sẽ làm ô uế hai mắt hắn.
Dọc theo đường đi, y rốt cuộc có thể không kiêng kị gì mà nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vẫn luôn cười nhàn nhạt, dần dần tầm mắt lại mơ hồ, y rốt cuộc đã xác định được mình động tình với vị đế vương trẻ tuổi này rồi, nhưng cũng đã chết tâm rồi.
Người sắp chết, tất thảy đều không quan trọng nữa.
Tiêu Chiến bị giam lỏng, tất cả thị vệ đều đổi thành thân vệ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cố ý để lộ ra tin Tạ Doãn bỏ quên nhiệm vụ phạt 50 gậy cho Tiêu Chiến.
Trong vương trướng, ánh nến trong sáng chiếu lên mặt Yến đế, chiếu ra một mảng mây mù trong đáy mắt hắn.
Mấy ngày nay hắn chưa từng ngủ yên được một giấc nào.
Trương Tận Trung đi vào rót trà cho Vương Nhất Bác, nói: "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương chịu phạt xong rồi."
Vương Nhất Bác nhận lấy trà, giống như vô tình hỏi một câu: "Chỗ Tiêu phi thế nào rồi?"
Trương Tận Trung sao có thể không biết ý của Vương Nhất Bác, vội trả lời: "Nương nương bên đó chỉ nói là làm liên luỵ đến Vương gia, còn lại không có gì khác."
Vương Nhất Bác không nói nữa, Trương Tận Trung đứng bên Vương Nhất Bác cũng duy trì trầm mặc.
Từ lúc Vương Nhất Bác vẫn còn là hoàng tử đã chăm sóc hắn, chuyện quốc gia đại sự tuy lão không hiểu, nhưng luận về chuyện thâm tâm quân vương, không ai có kinh nghiệm bằng hắn.
Dù gì thì cũng đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, đối với Vương Nhất Bác giống như đối đãi với tôn nhi của mình.
Tình cảm của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, đương sự có lẽ chưa nhận rõ lòng mình, nhưng Trương Tận Trung lại thấy rõ ràng.
Bởi vì sự tồn tại của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có một tia nhân khí như thế, bất kể là hỉ hay nộ, đều giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Nhưng có những lời không đến lượt lão nói, cũng chỉ có thể tuỳ duyên thôi.
"Mấy ngày nay, y đã nói những gì?"
Tuy hắn giam lỏng Tiêu Chiến, lại cố ý thả chút tin tức ra ngoài, nếu hắn đoán không sai, Tiêu Chiến hẳn là đã sớm biết việc y phải đi hoà thân.
Vương Nhất Bác đang đánh cược, đánh cược rằng Tiêu Chiến cũng có phần thật lòng với hắn, chỉ cần Tiêu Chiến để lộ ra một chút miễn cưỡng hoặc không nguyện ý, y sẽ nói thẳng kế hoạch của mình ra, nói cho đối phương rằng mình không phải thật sự muốn y gả cho Giang Tả, cũng nhất định sẽ bảo vệ y chu toàn.
Nhưng Tiêu Chiến mấy ngày này không khóc không náo, bình tĩnh tựa như một miệng giếng cổ, không một tia gợn sóng.
Trương Tận Trung không dám lừa gạt, nhưng tư tâm lại không muốn Vương Nhất Bác giận chó đánh mèo với Tiêu Chiến.
"Nô tài nghe nói đã nhiều nương nương không khoẻ, lại ho ra máu mấy lần, chỉ sợ còn chưa biết việc này."
Vương Nhất Bác biết Trương Tận Trung muốn giải vây cho Tiêu Chiến, trong lòng khổ sở, nhưng lời Trương Tận Trung nói cũng là sự thật, thị vệ của hắn tới báo, Tiêu Chiến đã thổ huyết ba lần.
"Trên đường hoà thân giá lạnh, chuẩn bị nhiều y phục chống lạnh một chút.
Ngoài ra phái thái y đi theo xem bệnh cho y, đừng chậm trễ ngày hoà thân.
Lui ra đi."
"Lão nô tuân chỉ."
Trương Tận Trung lui ra, khi đi tới cửa, đôi mắt vẩn đục lại nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.
Rõ ràng là có quan tâm, tại sao lại không chịu nói ra? Nửa đôi mắt Vương Nhất Bác dưới ánh nên, nhìn qua lại có chút giống lúc Tiên đế còn tại thế, một kẻ cô đơn, không ai bên cạnh.
"Bệ hạ", vành mắt Trương Tận Trung đỏ lên, "Nghỉ ngơi sớm thôi."
Thánh chỉ hoà thân đã hạ, Tiêu Chiến lấy thân phận nghĩa đệ của Tạ Doãn xuất giá.
Nhận được thánh chỉ, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, sắp đến chết.
Vương Nhất Bác cũng muốn giữa y và Tạ Doãn có một tầng quan hệ như thế, khiến bọn họ đời này kiếp này tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau.
"Bệ hạ, cần gì phải thế chứ, Tiêu Chiến ta tuyệt đối không hầu nhị phu."*
*không theo hai chồng
Ngẩng đầu lên đã có ý muốn chết.
Giữa tháng tư, vốn đã đến lúc cỏ mọc chim bay, năm nay lại không biết vì sao vẫn rét lạnh như cũ.
Kết thúc việc săn thú, các chư hầu đều đã rời đi, ngoại trừ sứ đoàn Tề quốc du ngoạn ở kinh thành, chỉ còn Giang Tả ở lại đến cuối cùng, y mang theo một vị giai nhân, một người đã từng kề bên gối Yến đế trở lại đất phong.
Sáng sớm, sương mù trong núi chưa lui, Tiêu Chiến bị người rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen rồi đưa lên xe ngựa.
Theo lệ cũ vốn lên đến từ biệt quốc quân, nhưng vì thân phận Tiêu Chiến xấu hổ, Vương Nhất Bác cũng không xuất hiện.
Một khắc trước khi bước lên xe, dường như có cảm ứng gì, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn về một ngọn núi cách đó không xa.
Nơi đó có một người, áo bào rộng tay bó, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng Tiêu Chiến cũng có thể nhận ra đó là ai.
Trên đỉnh núi, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn xa về phía Tiêu Chiến.
Cho dù mặc hỉ phục phức tạp, thân ảnh ấy vẫn mảnh khảnh như cũ, dường như còn gầy hơn mấy phần so với khi bọn họ mới gặp nhau.
Bàn tay hắn nắm thật chặt, trên mặt lại không có biểu cảm gì, Trương Tận Trung không đoán ra Vương Nhất Bác đang nghĩ cái gì, chỉ nhìn bóng dáng chủ tử, chợt nhớ tới một câu - cao xứ bất thắng hàn.
"Trương Tận Trung."
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cố gắng làm cho thanh âm của mình không có gì thay đổi.
"Có nô tài."
"Bảo Nhiếp Chính Vương nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tiêu phi...!khụ, Tiêu công tử."
Kẻ đã từng là Tiêu phi, nhưng lại bị chính mình phế truất.
Trên đời này làm gì còn Tiêu phi nào.
Hốc mắt Vương Nhất Bác chua xót, lại lăn xuống một giọt lệ, chẳng qua Trương Tận Trung đứng phía sau hắn cũng không biết được.
Tiêu Chiến đi rồi, vương thành mưa liền một tháng, trong lòng Vương Nhất Bác bất an, Yến đế luôn luôn không tin quỷ thần lại lần đầu tiên triệu Khâm Thiên Giám chính sử vào cung.
Một tháng này, không biết vì sao, Yến đế ăn không ngon miệng, người gầy đi một vòng.
Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ nhìn chính sử phủ phục dưới đất, bảo Trương Tận Trung ban toạ cho gã,
"Trong vương thành mưa liền một tháng, không hề có dấu hiệu dừng lại, là đang dự báo điều gì?"
"Bẩm bệ hạ, không những là vương thành như thế, mà từ vương thành về bắc đều như thế.
Thần đêm xem hiện tượng thiên văn, đại khái là sẽ có người đại năng đi qua nơi đây rồi ngã xuống."
"Người này có gì đặc biệt, có ảnh hướng lớn tới quốc vận Đại Yến không?"
"Người này long chương phượng tư, dáng vẻ đường đường, tài hoa hơn người, đáng tiếc là quá tài hoa tất sẽ dễ bị tổn thương.
Nhưng người này không phải nhân sĩ Yến quốc, cũng sẽ không ảnh hướng tới vận mệnh bổn quốc."
Bát trà trong tay Vương Nhất Bác rơi xuống đất, "bang" một tiếng.
Đợi Khâm Thiên Giám chính sử đi, Vương Nhất Bác liên tiếp phát ba đạo mật chỉ, bảo Tạ Doãn bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt Tiêu Chiến.
50 trượng lúc trước, tuy có phần tư tâm của Vương Nhất Bác ở trong, nhưng càng là để Giang Tả thấy bọn họ quân thần ly tâm, làm cho Giang Tả thả lỏng cảnh giác.
Vương Nhất Bác đã tính toán xong từ sớm, đợi đến đất phong của Giang Tả sẽ thực hiện kế hoạch ám sát, xử tử Giang Tả ngay tại chỗ.
Bởi vì Tiêu Chiến có thân phận người Tề quốc, hắn tính toán để thích khách giả làm người Tề quốc, như vậy thì cho dù Giang Tả có chết, con hắn và người trong thiên hạ cũng sẽ chỉ coi là Tề quốc không muốn hoàng tử của bọn họ chịu nhục nên mới ám sát Giang Tả, không đồ lên đầu Đại Yến được.
Lấy tài trí của Tiêu Chiến và hiểu biết của y với Vương Nhất Bác, y đương nhiên đoán được Vương Nhất Bác sẽ không thật sự gả y cho Giang Tả.
Xe ngựa đi trên quan trọng lầy lội cả một tháng, thân thể Tiêu Chiến ngày càng sa sút, y dựa vào gối mềm, từng khung cảnh quá khứ hiện lên trong đầu.
Y tính kế cả đời, thậm chí kéo cả chính mình vào, kết quả lại chẳng có cái gì.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, mệt đến mức không muốn nghĩ xem Vương Nhất Bác định làm gì nữa, cũng không muốn hận hắn.
Bọn họ một hồi phu thê, cho dù đến cùng y vẫn bị Vương Nhất Bác lợi dụng, thì y cũng không muốn trả thù.
Tiêu Chiến vén màn xe lên, bên ngoài còn đang mưa.
Nghe nói ở vương thành cũng mưa to không ngừng, Vương Nhất Bác không màng lời khuyên của bách quan, xây dựng một ngôi đài cao hướng bắc để cầu phúc.
Từ ngày Vương Nhất Bác giam lỏng y, Tiêu Chiến đã không còn uống thuốc Tạ Chiêu để lại cho y nữa, bởi vì tất cả bệnh tình lúc trước bị thuốc giấu giếm đều lộ ra hết.
Tiêu Chiến ho khan, thở hổn hển, mặc dù hạ nhân bật lò sưởi cho y, trời tháng tư vẫn khiến y rét lạnh.
Tiêu Chiến bóp chặt bình sứ cất giấu trong tay áo, bên trong còn một viên cuối cùng, ăn thì thân thể hắn có thể khoẻ mạnh một ngày, nhưng cũng chỉ một ngày nữa thôi, y sẽ phải đi.
Tiêu Chiến giữ lại viên thuốc, y chần chừ không uống, là biết Vương Nhất Bác đang tính toán gì đó.
Nhưng Vương Nhất Bác không biết tình trạng thân thể y, y không thể kéo chân bọn họ.
Trước khi Vương Nhất Bác động thủ, y không thể chết được.
Quan đạo tới U Châu thành thì dừng lại, sau đó bọn họ phải đi qua hai ngọn núi, rồi qua Hoàng Hà là sẽ đến nơi.
"Công tử, Nhiếp Chính Vương nói trên núi có Kê Minh tự, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ chân trong tự."
Tiêu Chiến nhàn nhạt lên tiếng, không nói nữa.
Hôm nay Vương Nhất Bác triệu ba vị tướng quân liên tiếp vào cùng, Trương Tận Trung đứng ở ngoài cửa, mơ hồ cảm thấy sắp có đại sự xảy ra.
Chờ mấy vị đại thần đi, trời đã vào đêm, Trương Tận Trung đi vào nhắc Vương Nhất Bác dùng bữa, lại thấy hắn đang nhìn ngắm một cây trâm trong tay, một cây trâm của nam tử.
Trong lòng Trương Tận Trung hoảng hốt, vội lui ra ngoài không dám quấy rầy.
Mật thám phía Bắc tới báo, đoàn người bọn họ đã tới cảnh nội U Châu.
U Châu nhiều núi, là thời cơ tuyệt hảo để động thủ.
Vương Nhất