Tiêu Chiến nhìn thấy rõ, chiếc ly sứ men xanh kia không phải rơi xuống đất mới vỡ, mà đã nát ngay trong tay Vương Nhất Bác rồi.
Nhưng y hiểu, tình hình hiện tại, chỉ có hoàn toàn cắt đứt hy vọng của Vương Nhất Bác mới là tốt cho cả hai bọn họ.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.*
*Trước lúc có mưa thì gió nổi lên, trước khi xảy ra chuyện gì thường có điềm báo.
Căn phòng chứa củi cách bọn họ không xa đột nhiên có tiếng hét thảm vang lên.
Có lẽ Tiêu Chiến cũng đang chờ mong chuyện gì đó phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng lại thì đã theo âm thanh chạy ra ngoài.
Trước mắt chính là thời điểm Phù Sinh Lâu làm ăn phát đạt nhất, thế nên cũng không có ai nghe thấy tiếng động ở nơi này.
Đại môn vừa bị Vương Nhất Bác khoá lại đã bị phá hư, một kỹ nữ đầu tóc bù xù chạy từ phòng chứa củi ra, nàng ta quá mức kinh sợ, thế nên bước cũng không xong, lảo đảo ngã trước người Tiêu Chiến, bị Vương Nhất Bác đỡ lấy rồi ném sang một bên.
Bên trong phòng chứa củi có một khối thi thể nam nhân nằm ngang, Vương Nhất Bác nhận ra là tên khách làng chơi trong phòng kỹ nữ kia, bên cạnh thi thể còn có một người gầy trơ xương, như thể đang hả giận, gắt gao bóp cổ người chết không chịu buông.
Tiêu Chiến muốn đi lên, lại bị Vương Nhất Bác dùng kiếm ngăn lại.
"Đã nói là đừng quản ta rồi mà!"
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ hất cằm hướng ra.
Tiêu Chiến nhìn theo hướng Vương Nhất Bác chỉ, phát hiện phía dưới cổ tay hung thủ cũng có một khối thi ban!
"Khó trách hắn bị người ta phát hiện cũng không chạy, chỉ là sao trong Phù Sinh Lâu lại có hoạt tử nhân."
"Cẩn thận!", Vương Nhất Bác một phen ôm lấy eo Tiêu Chiến rời khỏi chỗ ban nãy.
Hoạt tử nhân kia không biết đã ném thi thể xuống từ lúc nào, tập kích về phía Tiêu Chiến, tốc độ nhanh đến mức căn bản không cho Tiêu Chiến một chút thời gian phản ứng nào, nếu Vương Nhất Bác không kịp thời kéo y một phen, chỉ sợ hiện tại hoạt tử nhân đã xuyên thủng ngực Tiêu Chiến rồi.
"Tốc độ nhanh quá."
"Tán Tán, lui về sau! Hắn không đễ đối phó đâu!"
Hiện tại trên người Tiêu Chiến còn có thương tích, vì để không kéo chân Vương Nhất Bác, y nghe lời không cậy mạnh.
Vương Nhất Bác một chân đá vào người hoạt tử nhân, dường như đã dùng mười phần sức lực, nhưng người kia cũng chỉ lùi về sau một bước nhỏ! Nhưng một nháy mắt ấy cũng đủ để Vương Nhất Bác rút kiếm ra, bọn họ suy đoán, người phía sau thao túng đã dùng một ít bí pháp làm hoạt tử nhân trở nên vô cùng mạnh, nhưng bọn chúng chung quy cũng không thể hiểu kỹ xảo công kích bằng người sống.
Kiếm pháp của Vương Nhất Bác hung mãnh, chặn kín đường của hoạt tử nhân, cho dù hắn có thần lực thiên phú cũng không có cách nào thi triển được.
Ngay trong thoáng chốc Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, chờ thời cơ chém đầu người nọ, hoạt tử nhân đột nhiên phát ra một tiếng gào rống, không kịp phòng bị mà chạy về phía Tiêu Chiến.
"Tán Tán!" Vương Nhất Bác kinh hãi.
Hắn mơ hồ nhớ được, một khi những người chết sống lại xác địch mục tiêu, nhất định sẽ không ngừng chém giết, không bao giờ bỏ cuộc, bất kể thế nào hắn cũng không đoán được hoạt tử nhân sẽ thay đổi mục tiêu công kích!
Cũng may Tiêu Chiến* vẫn luôn chú ý cục diện trong sân, ngay lúc hoạt tử nhân thay đổi phương hướng đã rút loan đao ra, nhưng hiện tại còn chưa đến một khắc, hoạt tử nhân đã tới trước mặt y, trước khi mũi đao kịp rời vỏ đã đá vào cổ tay Tiêu Chiến, cổ tay Tiêu Chiến đau xót, loan đao rơi xuống đất.
Quỷ trảo của hoạt tử nhân hướng đến cổ Tiêu Chiến, tay không bị thương của Tiêu Chiến nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay hoạt tử nhân.
Nhưng sức lực đối phương thậm chí còn lớn hơn cả tướng quân Xích Nô của quân Liêu, ngón tay sắc nhọn không ngừng tới gần cổ Tiêu Chiến, thậm chí đã chạm đến da y.
*Chỗ này tác giả để là Tiêu Tán, ngay đoạn sau lại là Tiêu Chiến nên mình xin phép để Tiêu Chiến luôn cho đồng nhất nhé.
Tiêu Chiến cảm nhận thấy cơn đau, hẳn là móng đã cắt qua da.
Hơi thở mơ hồ thấy nghèn nghẹn, Tiêu Chiến bắt lấy cái tay đầy gân xanh của hoạt tử nhân, nhưng vẫn không ngăn được đối phương đến gần.
"Đi chết đi!"
Ngay lúc Tiêu Chiến sắp không thở nổi, Vương Nhất Bác một kiếm chém rớt đầu đối phương.
Y mạo hiểm để toàn bộ lực chú ý của hoạt tử nhân trên người mình chính là để Vương Nhất Bác cho đối phương một đòn trí mạng.
Cái đầu kia lăn xuống đất, thân hình hoạt tử nhân cũng ngã xuống.
Tiêu Chiến bật mồi lửa mang theo trong người ra, muốn nhìn cho rõ dung mạo hoạt tử nhân.
Kỹ nữ vừa mới bị doạ đến xụi lơ ở cửa đột nhiên nhặt loan đao của Tiêu Chiến rơi trên đất lên, như nổi điên mà xông vào chém lung tung trên cái đầu kia.
"Ngươi giết Triệu công tử của ta, ngươi trả Triệu công tử cho ta!"
Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, xem ra cỗ thi thể lạnh ngắt nằm trên đất không chỉ là ân khách của kỹ nữ này, mà còn là tình nhân của nàng.
Hai người đi ra ngoài, chuẩn bị phóng đạn tín hiệu để người đến mang hoạt tử nhân và thi thể về kiểm tra.
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."
Ở một góc mọi người không chú ý tới, hoạt tử nhân vừa bị tước đầu lại đứng lên bằng một tư thế quỷ dị.
Hắn không có đầu, cả thân thể giống như sẽ vỡ ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào, nhưng một cỗ thân thể bị tàn phá như thế lại vẫn có tốc độ không tưởng nổi, nhanh đến mức Tiêu Chiến chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của hắn xuất hiện phía sau lưng Vương Nhát Bác.
Y căn bản không kịp nhắc nhở, theo bản năng lấy thân thể của mình chắn sau lưng Vương Nhất Bác, tay con quỷ kia hung hăng xé một khối thịt trên vai Tiêu Chiến xuống.
Cũng may mục đích của hoạt tử nhân không phải là dồn người vào chỗ chết, sau khi hắn làm Tiêu Chiến bị thương, nhân lúc Vương Nhất Bác phân tâm mà bỏ chạy.
Vương Nhất Bác để ý thương thế của Tiêu Chiến nên cũng không đuổi theo.
Tiêu Chiến một tay che bả vai, đứng thẳng tắp, cắn răng nói với Vương Nhất Bác: "Ta không sao, ngươi mau đi xem xem hắn chạy đi đâu."
Vương Nhất Bác vươn tay sờ lên miếng vải trên miệng vết thương của Tiêu Chiến, trên tay đều là cảm giác ẩm ướt nóng bỏng.
Bàn tay dính máu tươi run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt cơ hồ như muốn nuốt Tiêu Chiến vào bụng.
"Đây chính là không sao mà ngươi nói?"
Tiêu Chiến biết mình chỉ bị thương ngoài ra, thoạt nhìn thì ghê sợ thế thôi, trực giác nói cho y biết, hoạt tử nhân thứ hai nhất định không đơn giản, ngoài miệng vẫn thúc giục như cũ: "Thương ngoài da, không đáng ngại, ngươi không đuổi thì ta đuổi theo đấy..."
"Tiêu Tán!"
"Ưm!"
Vương Nhất Bác thật sự bị một bộ không để tâm đến thân thể mình của Tiêu Chiến làm cho giận đến không biết làm sao mới phải.
Dưới tình thế cấp bách, một tay giữ chặt cổ đối phương, đẩy môi mình dính sát vào đối phương, rốt cuộc cũng chặn được cái miệng lải nhải ấy như ý muốn.
Trong nháy mắt chạm đến miệng vết thương của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thật sự rất sợ, ban đêm tuy rằng nhìn không rõ, nhưng trước mắt hắn dường như bị một tấm vải đỏ tươi che phủ, hắn lại nghĩ tới cái người vừa nôn ra