Từ chỗ hố ngàn người trở về, cả người Tiêu Chiến đều phát run.
Lúc ấy Vương Nhất Bác khăng khăng không cho y đến gần, bọn họ cùng nhau trốn trên một cây cổ thụ trăm năm, bóng đêm che phủ không ai có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Màn đêm buông xuống, phía chân trời truyền đến một khúc ngâm thần bí cùng loại với nhạc khúc hiến tế.
Mới đầu, âm thanh ấy còn rất mỏng manh, dần dần lại có thể nghe rõ ra từng âm tiết, tuy là hai người có thính lực hơn người, nhưng cũng không phát hiện ra được âm thanh quỷ dị này từ đâu mà đến.
Thi thể trong hố ngàn người đã hôi thôi cực độ, dưới bóng đêm không ngừng có ma trơi toả sáng, theo khúc ngâm mà tới, bắt đầu có những bộ xương khô vương qua lớp đất bò ra ngoài.
Mây đen giăng đầy trên bầu trời, xuyên thấu qua tầng mây rải rác ánh trăng mong manh, nhưng điều này cũng không cản trở Vương Nhất Bác nhìn thấy hết thảy.
Tiếng ngâm khúc bên tai càng thêm quỷ dị, khiến người ta sinh ra một nỗi lạnh lẽo từ tận xương tuỷ, những bộ xương bỏ ra từ đáy hố còn mang theo đầy côn trùng, bất kể là ai nhìn thấy một màn như thế sẽ đều thấy không ổn.
Tuy Vương Nhất Bác từng ở trên chiến trường giết người vô số, cũng bị cảnh tượng ghê tởm trước mắt khiến cho muốn nôn khan.
Thị lực Tiêu Chiến không tốt lắm, từ góc độ của y chỉ có thể thấy mấy cái bóng trắng mơ hồ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn che kín mắt y lại theo bản năng: "Đừng nhìn."
Tiêu Chiến tự xưng là sóng to gió lớn gì cũng thấy rồi, vẫn muốn tiến lên nhìn đến cùng, lúc định nhảy xuống lại bị Vương Nhất Bác ôm chặt eo: "Nghe lời, đừng nhìn!"
Cản lại như thế chỉ có thể buông lỏng tay che mắt Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến nhìn thấy một một đạo ánh sáng bạc mờ nhạt, y dùng sức túm vạt áo Vương Nhất Bác một phen, Vương Nhất Bác chợt mất cân bằng, hai người dùng một tư thế cực kỳ xấu hổ ngã xuống nền cỏ.
Một bàn tay Vương Nhất Bác đỡ sau đầu Tiêu Chiến, một tay khác còn ôm eo đối phương, thân thể lại đè mạnh lên người Tiêu Chiến, môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trái tim Tiêu Chiến nảy lên thình thịch, nhưng giờ không phải lúc tán tỉnh hay tính sổ.
"Cẩn thận! Có thích khách!", giọng Tiêu Chiến vì thẹn thùng mà có hơi run.
Vương Nhất Bác lo cho sợ an nguy của y, cực kỳ lý trí không nói gì vô nghĩa, ánh mắt hắn sắc bén ngẩng đầu lên, một mũi têm toả ra hơi lạnh cắm thẳng xuống nơi hai người vừa mới ẩn thân.
"Chúng ta bị ám toán rồi.".
Truyện Quan Trường
Vừa dứt lời, mưa tên dày đặc đánh về phía hai người, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, hai người dựa lưng vào nhau, cùng rút bội kiếm ra.
Những người này cũng không phải cao thủ đứng đầu trên giang hồ, nếu không cũng không có khả năng dùng chiêu ám toán, hai người hợp lực đánh rớt mũi tên của đối phương xong, Vương Nhất Bác theo bản năng muốn đuổi theo, bị Tiêu Chiến cản lại: "Giặc cùng đường chớ đuổi theo, ngộ nhỡ trên người bọn họ mang độc thì không dễ xử lí đâu."
Trên đường về phủ cảm xúc của Tiêu Chiến vẫn luôn không tốt lắm, Vương Nhất Bác yên lặng ở bên cạnh y không nói gì.
Lúc trước Tiêu Chiến sống trong thâm cung, tuy rằng cũng biết nhiều thứ, như trong mắt y chẳng qua cũng chỉ có thân nhân ly hận.
Từ khi sống lại đến nay, y mượn thân phận giả vào triều làm quan, từng bước nhìn lê dân bá tính ở trong thế như nước sôi lửa bỏng, bất tri bất giác, lý tưởng của y đã sớm thay đổi, ngôi vị Hoàng đế Tề quốc y sẽ giành, nhưng không phải vì thù riêng, mà là vì thiên hạ thái bình.
Chân tướng ôn dịch ở Tương Dương rốt cuộc là thế nào, theo sự phát triển của vụ án hoạt tử nhân, Tiêu Chiến đã sớm có phỏng đoán mới, chỉ là y vẫn luôn không muốn tin rằng, có người sẽ vì tư lợi của bản thân mà bày ra một tai nạn đáng sợ như thế.
Nhận thấy thân thể Tiêu Chiến hơi hơi phát run, Vương Nhất Bác cách lớp y phục nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Không sao cả, việc này không thể trách ngươi, ta sẽ cùng ngươi tìm ra chân tướng."
"Nếu ta đến Tương Dương sớm một chút, sớm một chút thôi, nhưng bá tính ấy sẽ không phải chết."
Tay Vương Nhất Bác giữ chặt bả vai Tiêu Chiến: "Tán Tán, ngươi không có khả năng biết trước được, ngươi không cần chuyện gì cũng tự mình làm.
Ta là Hoàng đế Đại Yến, ta bảo đảm với ngươi, Đại Yến sẽ cùng Tề quốc vượt qua cửa ải khó khăn này, đổi lấy thái bình thịnh thế cho thiên hạ bá tính."
Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rất kiên định, Tiêu Chiến cứ chìm trong ánh mắt ấy dần dần bình tĩnh lại.
Bên tai y có hơi nóng, nhưng Vương Nhất Bác cũng không làm khó y, hắn cực kì chu đáo thu tay về, sóng vai đi bên cạnh Tiêu Chiến: "Ta cho là hôm