Ten tèn ten, chương cuối đã đến!!!
____
"Chúc mừng," giọng nói nữ nhân vang lên, trong miệng thì chúc mừng nhưng lại càng giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Ta sẽ tuân thủ lời hứa, còn hai cửa nữa, chúc ngươi may mắn."
Nói xong, phía sau tường có tiếng bánh xe xoay chuyển, bức tường đá đột nhiên nứt ra, sau đó ầm ầm sập xuống.
Tiêu Chiến bước ra từ trong đống bụi bặm, đột nhiên phát hiện ra đây chính là hành lang dài vừa rồi mình mơ hồ đi qua, nhất thời sau lưng đổ mồ hôi lạnh, giới hạn giữa cái thật và ảo trở nên mơ hồ không rõ.
Giống như ban đầu, cửa thứ hai là gì nữ nhân kia cũng không hề nói ra, Tiêu Chiến đành phải đi sâu vào trong hành lang.
Nữ nhân kia như thể vô cùng hưởng thụ trò chơi mèo bắt chuột này với y, Tiêu Chiến cố gắng tỉnh táo không dám lơ là chút nào.
Càng đi sâu vào trong hành lang càng tối, ước chừng đi khoảng thời gian một chén trà, Tiêu Chiến dừng bước, trước mặt y lại xuất hiện một cánh cửa đá, lần này không có cách mở cửa rối loạn gì, cơ quan cửa ở bên vách tường, Tiêu Chiến đi qua có chuyển động cơ quan, cửa đá nặng nề được xiềng xích kéo lên, cửa mở.
Bên trong rất tối, nhưng lại không hẳn không nhìn được, chính giữa mặt đất hình như có một ô cửa sổ hình vuông, bên trong loáng thoáng có ánh sáng.
Tiêu Chiến đi qua cúi người nhìn xuống dưới, nơi y đứng là đỉnh thuỷ lao, Vương Nhất Bác rũ đầu xuống, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, nước đã đầy đến ngực hắn.
"Vương Nhất Bác!"
"Hắn bị thương nặng lắm, ngất xỉu rồi." Không biết thân ảnh nữ nhân xuất hiện ở cửa từ khi nào, "Qua cửa này là ngươi có thể đích thân cứu hắn ra rồi."
Tiêu Chiến xoay đầu lại trong bóng tối, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm người ở cửa: "Tô Tiểu Tiểu!"
"Không sai, là ta." Trên tay ả cầm một cái hộp gỗ, hình như bên trong còn để thứ gì đó, ả nhìn Tiêu Chiến nâng mi lên, không hề vội vã đặt vật trong tay xuống dưới đất, ánh sáng kim loại thoáng hiện lên, Tiêu Chiến nhìn thấy rõ bên trong là một cái chuỷ thủ.
Ả tựa như hoàn toàn không sợ bị Tiêu Chiến giết, khoảng cách giữa ả và Tiêu Chiến đã vượt qua phạm vi an toàn, chủy thủ được ả tự tay nâng lên đưa cho Tiêu Chiến, ả nói: "Muốn cứu hắn ra à? Ta chán ghét gương mặt của ngươi, ngươi rạch nó vài nhát đi rồi ta sẽ cho các ngươi gặp nhau."
Tiêu Chiến lại nhìn thoáng qua thuỷ lao, ống nước quả thực đã đóng lại như lời ả nói.
Tiêu Chiến không hề nghi ngờ sự chân thật trong lời Tô Tiểu Tiểu nói, nhưng y vẫn cảnh giác như cũ, lúc y ở trong mật thất đã bị những văn tự quỷ dị vô tự vô giác đó dẫn vào ảo cảnh, việc này khiến y không thể không nghi ngờ hiện tại mình có đang lâm vào ảo cảnh không.
"Ngươi biết rõ, hiện tại không phải ở trong ảo cảnh," Tô Tiểu Tiểu nhìn thấu nghi ngờ của Tiêu Chiến.
"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy đối phương muốn mạng của y hoặc Vương Nhất Bác, nhưng hiện tại yêu cầu của ả có chút không hiểu nổi, thậm chí làm Tiêu Chiến cảm thấy quá đơn giản.
"Ngươi cho là việc này dễ làm lắm đúng không?" Tô Tiểu Tiểu vui sướng nở nụ cười, "Hiện tại ngươi không ở trong ảo cảnh, chuỷ thủ trong tay ngươi sẽ cắt xuống da ngươi, ngươi sẽ phải mang theo vết thương sâu đến tận xương để gặp người trong lòng mình.
Ngươi đoán Vương Nhất Bác liệu có ghét bỏ bộ dạng ấy của ngươi không? Chuyện như vậy ngẫm lại thật khiến người ta vui sướng mà."
"Ngươi thích Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến phán ứng lại, khoé miệng cười lên, chút ý cười ấy rơi vào tai Tô Tiểu Tiểu biến thành một sự trào phúng trần trụi.
Sắc mặt nữ nhân lập tức thay đổi: "Tiêu Chiến, đợi đến khi ngươi mang theo gương mặt huỷ dung đến gặp hắn, ngươi sẽ hiểu được thôi, ta mong là đến lúc ấy ngươi vẫn còn cười được."
Vương Nhất Bác vẫn bị nhốt trong một nơi kín mít, hắn nghĩ hết cách cũng không tìm thấy lối ra khỏi mật thất.
Vương Nhất Bác biết người trong hành lang ngầm không phải người ra tay phía sau, bởi vì người thật sự khởi xướng mọi chuyện đang cười không chút kiêng nể ở đây.
"Ha ha ha ha ha, bệ hạ, nếu người kia không còn dung mạo ấy, ngươi vẫn sẽ khăng khăng một lòng với y sao? Ta thật mong chờ đấy, lúc y ở trong ảo cảnh cũng không biết liệu uống bình độc dược ấy xuống thì có chết thật không, y vì ngươi mà dám bỏ cả mạng mình đấy, vậy bệ hạ ngươi thì sao?"
Thủ đoạn của nữ nhân này quá lợi hại, ả tách biệt hiện thực và ảo cảnh rồi lại đồng thời bày ra trước mắt Tiêu Chiến.
Hắn nhìn ra Vương Nhất Bác kia là giả, nhưng dao nhỏ sắp dừng trên mặt Tiêu Chiến là thật, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như lúc này, hắn lại lần nữa nói với hư không: "Ngươi muốn gì ta cũng đồng ý với ngươi, đừng làm hại y."
Đáp lại Vương Nhất Bác chỉ có tiếng cười càng thêm điên cuồng của nữ nhân kia.
"Ha ha ha ha ha, ngươi quả nhiên không muốn nhìn thấy dung mạo y bị huỷ, cái yêu của ngươi với y cũng chẳng qua đến thế thôi, điều này khiến ta vui hơn tất cả mọi chuyện."
"Con điên này!" (Sin lổi không kiềm được:))
Nữ nhân không để ý đến tiếng mắng của Vương Nhất Bác, ả mang vẻ đắc ý nói: "Còn về cái mà ta muốn, ta muốn tách hai ngươi âm dương cách biệt, ta muốn các ngươi lấy một mạng đổi một mạng, bệ hạ cũng làm được sao?"
Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, đất dưới chân hắn đã đột nhiên chấn động, rạn nứt ra.
Vương Nhất Bác không kịp ổn định cơ thể đã rơi xuống.
Kiếm của Vương Nhất Bác còn ở trong tay, giữa lúc hoảng loạn hắn vẫn bình tĩnh rút bội kiếm ra dùng sức đâm vào cạnh bên vách đá.
Thân kiếm và vách đá cọ xát làm chậm lại tốc độ Vương Nhất Bác rơi xuống, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đứng vững trên đất.
Đây là một địa cung rất lớn, nhìn dấu vết khắc đá, chắc đã tồn tại trên trăm năm.
Vương Nhất Bác ý thức được nơi này hẳn là không thuộc về nữ nhân kia, ả chỉ là tu hú chiếm tổ.
Vương Nhất Bác không biết địa cung cổ xưa như vậy rốt cuộc giấu giếm bao nhiêu nguy hiểm.
Địa hình bên trong địa cung cũng không quá phức tạp, nơi này tổng cộng có tám đường hầm, cửa đá trước mỗi đường hầm đều được phong bế.
Trên mỗi cánh cửa đá đều có những sợi xích to bằng cánh tay người, những sợi xích ấy thông đến tám cột đá bên trong địa cung.
Trên tám cột đá cẩm thạch trắng có tám con cự long hình thái khác nhau, tám cột đá ấy quay xung quanh một bậc đá trông như tế đàn, thoạt nhìn có một sự quỷ dị không nói nên lời.
Đột nhiên Vương Nhất Bác nhăn mày, phản xạ nhanh nhạy nhảy lên, khó khăn lắm mới né được một mũi tên.
"Răng rắc răng rắc", một loại âm thanh như xương cốt cọ xát rơi vào tai Vương Nhất Bác, còn chưa đợt hắn phân biệt xem đây rốt cuộc âm thanh gì, tám cột đá trong địa cung đã đột nhiên chuyển động.
Tám con cự long trên cột đá cũng chuyển động như sống dậy, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng biết âm thanh sởn tóc gáy kia đến từ đâu.
Tám cây cột đá, mỗi cây đều tương đương với một đường hầm tử môn, tử môn chuyển động mở ra, những thứ từ bên trong vọt ra ngoài đều là hoạt tử nhân trong Phù Sinh Lâu khác với ở hố ngàn người.
Giọng nói của nữ nhân truyền từ đỉnh đầu đến: "Đám hoạt tử nhân thứ hai một khắc nữa sẽ được thả ra, giết hết bọn chúng, trả trấn thạch ở tế đàn trung tâm về, ta sẽ đem một Tiêu Chiến hoàn hảo vô tổn đến trước mặt ngươi."
Vương Nhất Bác không có thời gian để ý đến ả điên kia, đại khái có khoảng ba mươi hoạt tử nhân chui từ dưới đất lên, những người này vọt đến chỗ Vương Nhất Bác như tang thi, hắn không dám tưởng tượng bên dưới đất còn bao nhiêu quái vật thế này nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết những kẻ này rồi đưa Tiêu Chiến rời đi.
Nhưng một khắc bắt đầu giao thủ với đám hoạt tử nhân này, Vương Nhất Bác lập tức ý thức được tình hình có biến, đám hoạt tử nhân này đã được thăng cấp! Bọn chúng hiểu được chiêu thức tiến công, biết né tránh, thậm chí trừ phi Vương Nhất Bác đồng thời chém hết cả đầu và tứ chi của chúng xuống, không thì đám hoạt tử nhân này vẫn còn tính công kích như cũ.
Lợi kiếm trong tay chém vào xương trắng, chấn động khiến mức bàn tay Vương Nhất Bác tê dại.
Hắn thừa lúc chém một hoạt tử nhân, cắn răng xé một mảnh vải trên vạt áo xuống, buộc chặt chuôi kiếm vào cổ tay lại, sau đó lại giống như một con sư tử không biết mệt mỏi, lao vào vật lộn với đám hoạt tử nhân.
Phía trên địa cung, Tiêu Chiến không chút do dự dùng chủy thủ rạch một vết thương sâu đến tận xương giữa khoé mắt và hàm dưới, huyết châu bám trên chuỷ thủ lạnh lẽo, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu, nữ nhân cười ha ha, thậm chí cười ra nước mắt.
"Tiêu Chiến à, ngươi thật sự cho rằng Vương Nhất Bác ở thuỷ lao sao? Ta không có cái bản lĩnh ấy đâu."
Trong nháy mắt, cảnh tượng trong thuỷ lao biến mất hoàn toàn, thay vào đó là hình ảnh Vương Nhất Bác đang đánh nhau với hoạt tử nhân.
Tiêu Chiến không phải chưa từng hoài nghi thuỷ lao là thật hay giả, y không dám lấy Vương Nhất Bác ra đánh cược, nhưng bị trêu đùa như thế, Tiêu Chiến giận không thể át.
Nhưng y còn chưa nói lời nào, nữ nhân lại mở miệng: "Đừng vội, lần này thật sự cho ngươi đi gặp hắn, rốt cuộc hiện tại ngươi đã thành cái bộ dạng ấy rồi, ta cũng rất chờ mong các ngươi gặp nhau."
Tiêu Chiến tiến lên một bước, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu, có đúng không?"
Hoặc là nói, người thao túng tất thảy cũng không phải là Tô Tiểu Tiểu.
Tiêu Chiến đã nhận ra, lúc y ở Đại Yến chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tô Tiểu Tiểu này, chuyện tới nước này, sau khi mình bệnh chết, Tiêu Chiến cũng hoàn toàn tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ không sinh ra khúc mắc tình cảm gì với người khác nữa, nữ nhân điên này chỉ có thể là một người nào đó vốn lớn lên trong thâm cung Tề quốc.
Một khắc ảo cảnh biến mất, Tiêu Chiến chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, có một vài chi tiết nên để ý từ sớm đến lúc này mới ghi tạc trong lòng, y cẩn thận quan sát cách Tô Tiểu Tiểu nói chuyện, dây thanh quản của ả không rung! Thế nên tất cả đều được giải thích, hoàng thất tỷ từng bị chính y hạ độc mất giọng nói, lại vì yêu sinh hận với Vương Nhất Bác, mấy năm ở hoàng cung Đại Yến, ả cũng đã có cơ hội tiếp xúc với những thứ thư tịch Đại Yến mà Vương Nhất Bác từng nhắc đến.
Ả muốn trả thù Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhưng ả không nói được, lại không có cách xuất đầu lộ diện, thế nên lựa chọn con rối Tô Tiểu Tiểu này, ả học tiếng bụng, lại mượn Tô Tiểu Tiểu để lừa y và Vương Nhất Bác vào tròng, tra tấn y và Vương Nhất Bác còn khiến ả vui sướng hơn là hai người bọn họ chết.
Tiêu Chiến từng bước đến gần Tô Tiểu Tiểu, chuỷ thủ lạnh lẽo nhắm ngay đến cần cổ yếu ớt của nữ nhân, trong nháy mắt lưỡi dao cắt đứt động mạch cổ nữ nhân, Tiêu Chiến nói: "Thất công chúa, ra đây gặp mặt xem nào."
Tiêu Chiến một bên chu toàn với Tiêu Mẫn, một bên lo lắng nhìn tình hình chiến đấu của Vương Nhất Bác, cũng may tuy rằng hoạt tử nhân hung hãn, nhưng sức chiến đấu cũng kém xa Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đối đầu với chúng tuy không dễ nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.
Lúc này Vương Nhất Bác đã tới bên cạnh tế đàn, còn sót lại mấy hoạt tử nhân không có cách nào ngăn được Vương Nhất Bác thân pháp linh hoạt.
Tế đàn giống như một cái hồ nước tròn, bên trong có một cục đá phiếm lục quang, đáy hồ có một cái khe lõm hình lục giác, hình dạng vừa vặn khớp với cục đá kia.
Tất cả hoạt tử nhân đều bất động, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều nhẹ nhàng thở ra.
Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, dưới tế đàn đã truyền đến âm thanh càng đáng sợ hơn, giống như dã thú rít gào, cũng giống như lệ quỷ ai oán.
Tám cây cột đá màu trắng nhanh chóng chuyển động, vây quanh tế đàn trung tâm như vũ bão, một trận gió dâng lên xốc Vương Nhất Bác ra ngoài.
Sau khi Vương Nhất Bác rơi xuống đất liền nhổ ra một ngụm máu, không đợi hắn đứng dậy, tám sợi dây xích cuốn vào làm một giữa sự chuyển động của cột đá, ngay sau đó một loạt cửa đá ầm ầm mở ra, hơn trăm hoạt tử nhân trào ra ngoài.
"Nhất Bác!" Trái tim Tiêu Chiến run lên.
Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, như thể muốn tìm kiếm vị trí của Tiêu Chiến.
"Chiến Chiến? Ngươi ở đâu?! Trốn cho kĩ, đừng tới đây!"
Cửa đá một lần nữa đóng lại, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn tất thảy trước mắt, vừa rồi cửa đá mở ra hắn nhìn thoáng qua, bên trong một mảnh đen kịt, tuyệt đối không dừng lại ở một trăm hoạt tử nhân.
Tổng cộng có tám cánh cửa, rốt cuộc nữ nhân điên này còn giấu bao nhiêu hoạt tử nhân dưới mặt đất nữa?
Cổ tay Vương Nhất Bác vì trận đánh ác liệt vừa rồi mà hơi run, hắn cuộn mảnh vải trên tay chặt lại, mặt không biểu cảm nhìn đám hoạt tử nhân hướng về phía hắn.
Lợi kiếm trên tay Vương Nhất Bác là một cây kiếm hoa xinh đẹp, hắn vọt vào trong đám người, từng chiêu thức vô cùng hung mãnh.
Số lượng quá lớn, Vương Nhất Bác chỉ có thể không ngừng đề phòng chính mình bị bao vây, tốc độ của hắn nhanh hơn hoạt tử nhân, đây là điểm duy nhất hắn có thể lợi dụng được.
Nhưng sức người cũng phải có lúc hao kiệt, sư tử có hung mãnh nữa cũng không thắng nổi thiên quân vạn mã.
Mồ hôi chảy xuống thái dương Vương Nhất Bác, cổ tay hắn càng ngày càng đau, Vương Nhất Bác không thể không gắt gao cắn chặt răng không ngừng chém giết, hắn sợ chính mình chỉ cần thả lỏng một hơi sẽ không thể đứng lên nổi.
"Nhất Bác, ta đến giúp ngươi!"
Giọng nói của Tiêu Chiến lại truyền đến, kẻ điên khiến để Tiêu Chiến nhìn thấy hắn nhưng lại không thả y ra, mục đích chính là muốn Tiêu Chiến giao dịch với ả.
Thái dương Vương Nhất Bác nảy lên, hắn thậm chí không dám mở miệng thở dốc, khiến Tiêu Chiến nhìn ra được hắn đã lực bất tòng tâm.
Nơi này có tám đường hầm, hơn một ngàn hoạt tử nhân, Vương Nhất Bác biết chính mình không ra được, nhưng hắn ít nhất cũng muốn đổi Tiêu Chiến ra ngoài.
Vương Nhất Bác đang đợi, ả điên kia tuyệt đối không muốn nhìn thấy mình chết ở đây, hắn đang đợi ả ra điều kiện.
"Chiến Chiến, ta không sao cả, ngươi đừng xuống đây."
Cục diện này, một người hay hai người cũng không giết hết được đám hoạt tử nhân ấy được.
"Y không tới, một mình ngươi giết được nhiều hoạt tử nhân như thế sao?" Nữ nhân quả nhiên không chịu bỏ qua, ả dụ hoặc Vương Nhất Bác, "Ngươi muốn để y sống sao?"
Thần sắc Vương Nhất Bác điềm nhiên: "Điều kiện của ngươi là gì?"
Tề đàn bỗng nhiên đột nhiên bị một lực đạo mãnh liệt kéo ra, để lộ một cánh cửa tối đen, một nữ nhân thân hình tương tự Tiêu Chiến bước ra từ bên trong, tề đàn lại trở về vị trí cũng trong tiếng gẩm rú.
"Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta thì ta sẽ không để đệ đệ ta đi xuống."
Vương Nhất Bác dùng một kiếm kết liễu hoạt tử nhân xong, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo kia: "Tiêu Mẫn!"
Biểu cảm của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Mẫn cảm thấy thống khoái, nàng lại nói: "Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bò từ chỗ ngươi đứng đến đây, ta sẽ không để Tiêu Chiến xuống."
"Vương Nhất Bác! Ngươi đừng tin ả!" Tiêu Chiến vẫn bị nhốt ở tầng trên địa cung, Tiêu Chiến không biết từ khi nào Vương Nhất Bác có thể nghe tiếng y nói, y không thể để Vương Nhất Bác bị Tiêu Mẫn làm nhục như thế được!
Đầu Vương Nhất Bác hơi cúi thấp nhìn kiếm trong tay, cổ tay của y căng đến cực hạn, hiện tại đã đau đến mức không cảm nhận nổi, chỉ còn thấy tê mỏi.
Ánh mắt khẽ nâng lên, con ngươi sắc bén nhìn chăm chú vào Tiêu Mẫn: "Như vậy, là có thể buông tha y sao?"
"Đương nhiên, ta nói lời giữ lời."
Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn Tiêu Mẫn hai giây, tay không cầm kiếm vén vạt áo lên, đầu gối bên phải hơi cong xuống.
"Vương Nhất Bác, con mẹ nó ngươi dừng lại cho ta! Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta tới!" Tiêu Chiến đột nhiên có một nỗi ấm ức và hoảng hốt không rõ lý do, y không phải không nghĩ tới cứ tuỳ tiện đi xuống thì cả hai người có lẽ sẽ đều chết ở đây, nhưng y không cần Vương Nhất Bác bảo vệ như thế, thật giống như, thật giống như mình lại phải ở lại một mình.
"Chiến Chiến", giọng nói Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, đầu gối bên phải của hắn đã quỳ xuống đất, thật giống như biết được Tiêu Chiến khổ sở mà nhẹ nhàng dỗ dành y, "Đừng buồn, ta không sao cả."
"Ngươi thả rắm, ngươi đứng lên cho ta!" Nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống từng hạt, giống như một đứa trẻ hoàn toàn không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, y nhìn Yến đế đứng trên vạn người cúi cái đầu đầy kiêu ngạo xuống, vì y, dùng đầu gối từng bước đến chỗ Tiêu Mẫn.
Tiêu Mẫn cũng nhìn Vương Nhất Bác, móng tay ả gắt gao ghim vào lòng bàn tay.
Rõ ràng nam nhân này đã quỳ với ả, nhưng Tiêu Mẫn lại vẫn cảm thấy như mình đã thua, trong ánh mắt Vương Nhất Bác căn bản không có thuần phục, hắn vẫn là Đế vương Đại Yến, tất cả thoả hiệp và hèn mọn của hắn chỉ là vì Tiêu Chiến!
"Ha ha ha ha ha", Tiêu Mẫn giận đến ngược lại bật cười, "Đều đi chết hết đi, các ngươi đều chết hết đi, ai cũng đừng hòng sống được, đều đi chết hết đi!"
Không biết ả chuyện động cơ quan gì, tám cánh cửa đá đều bắt đầu chậm rãi khởi động, hoạt tử nhân giam giữ bên trong ngo ngoe rục rịch.
Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Mẫn thoát nhuốm đỏ: "Ngươi điên rồi!"
"Ha ha ha ha ha, Yến đế thì sao, Thừa tướng thì sao nào! Các ngươi muốn cứu đối phương, cứu người trong thiên hạ, chỉ có dùng máu thiên tử rót đầy tế đàn này thôi! Ha ha ha ha ha, không phải các ngươi đều muốn chết vì đối phương sao, một là thiên tử Đại Yến, một là Tề quốc chi chủ tương lai, chỉ có máu của các ngươi mới có thể dừng hết mọi thứ lại thôi.
Muốn giết ta sao? Có giết ta cũng vô dụng, giết ta rồi đám hoạt tử nhân này cũng sẽ không dừng lại, ha ha ha ha ha."
"Tiêu Mẫn, ngươi thả ta xuống! Vương Nhất Bác, dừng tay!"
Tốc độ cửa đá mở ra rất chậm, trước mắt còn chưa có hoạt tử nhân đi ra, Vương Nhất Bác nắm chặt tay, cơ hồ không hề do dự đi về phía tế đàn.
Hắn kéo y phục một bên vai xuống, ánh mắt phức tạp lại bình tĩnh nhìn