- Dậy đi, tôi lập tức cho anh thao.
Không ngờ hiệu quả liền ập tới, Tiêu Chiến bât ngồi dậy nhưng phía dưới lại truyền lên cảm giác đau buốt có chút tê liệt không thể chịu được khiến anh nhanh chóng nhào lên người Nhất Bác mà đeo bám.
- Cái thằng nhóc này không phải tôi nói tôi kèo trên sao ? Giờ hại tôi ra nông nỗi này.
- Anh nói kèo trên nhưng lại không nói kèo trong hay ngoài nên tôi chịu thiệt làm kèo trong.
Nhất Bác nằm dựa vào thành giường, ra sức vuốt ve con thỏ đang xù lông trong lòng.
Tức giận nói không nên lời, Tiêu Chiến ngước lên nhìn Nhất Bác rồi lại vương lên mà cắn một cái vào vai cậu khiến nơi đó tiếp tục rỉ máu.
Nhất Bác nhíu mày nhưng nhất quyết không đẩy anh ra, đến khi anh buông cậu cậu mới nâng cằm anh lên.
- Anh không phải chó đội lốt người chứ ?
- Cậu còn dám bảo tôi là chó ? Có tin tôi cắn nát cậu ra không ?
Dù độc miệng nhưng Tiêu Chiến vẫn tốt bụng lau đi vết máu nơi vai cậu.
- Có người gặp anh.
- Ai ?
Tiêu Chiến chớp mắt long lanh nhìn cậu.
- Vợ tương lai.
Nhất Bác lạnh nhạt đáp.
- Vợ tương lai tôi không phải cậu sao ?
Tiêu Chiến thành thật trả lời, trong lòng anh từ đầu đã luôn coi cậu là vợ rồi giờ lại lòi ra cô vợ ngoài giá thú nào chăng.
- Đi rửa mặt rồi xuống đi, mà nghe tôi dù có nói chuyện gì anh không được từ chối có gì tôi sẽ giải thích sau.
Nhất Bác nhẹ nhàng nói, Tiêu Chiến chỉ ừ một tiếng rồi từ từ leo xuống khỏi người cậu.
Anh vẫn giữ tư thế nằm sấp rồi trượt xuống giường, vừa chạm chân xuống sàn cái lạnh buốt từ bàn chân truyền lên đến nơi hạ bộ làm anh tê dại nhưng rồi cũng phải đặt chân xuống, cố chống cơ thể lên thì lại lập tức mất sức lực mà ngã xuống đất anh chỉ biết nằm đó mà vùng vẫy.
- Thiên ơi, đau chết lão tử rồi.
Nhất Bác từ trên giường ló đầu mà nhìn xuống.
- Chậc, anh thật rắc rối.
Nhất Bác tặc lưỡi than phiền nhưng lại bước xuống giường định đem anh bế lên kiểu công chúa.
Rồi không hiểu lý do gì cậu lại rút tay lại.
- Tôi không bế nỗi.
Như tiếng sét đánh ngang tai, Tiêu Chiến ngay lập tức đen mặt anh nhẹ nhàng nâng một chân lên nhắm bụng Nhất Bác mà đá.
- Tôi nguyền rủa cậu.
Tiêu Chiến ngoảnh mặt sang phía khác, đến chân còn không thèm rút lại.
Nhất Bác không nói năng gì liền chụp cổ chân anh đưa sang một bên mà kéo về phía sau, cậu cũng chụp cổ chân còn lại mà kéo.
Để hai chân anh sau lưng mình, Nhất Bác cúi xuống một tay vòng ôm lấy eo anh tay kia thì đỡ lấy gáy của anh rồi nhẹ nhàng mà đứng dậy đem anh