Nhất Bác lặng thinh nhìn Tiêu Chiến vô tư ngủ trên người mình, lòng bất giác vui hơn.
Phía sau lưng truyền lên cảm giác đau nhưng cậu không có ý đẩy anh ra lại cố gắng mà chịu đựng suốt giấc ngủ của anh.
Đưa tay ôm anh vào lòng cậu mới phát hiện rằng anh khá ốm cần nuôi béo hơn một chút nếu không nằm lên người cậu mà xương không sẽ rất đau.
Nhất Bác nằm đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh còn mình thì lấy điện thoại xem tin tức rồi lướt weibo.
Thời gian cứ thế mà trôi qua cho đến khi anh dậy thì cũng đã chập chững tối, anh liền đứng dậy rồi vươn người sảng khoái sau giấc ngủ say đã thế phía sau đã có dấu hiệu giảm đau rõ rệt.
Chắc do cơ thể anh nhanh hồi phục.
- Nhất Bác dậy đi, cậu còn nằm ỳ ra đó chi vậy ?
Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng tắm, gương mặt có chút đỏ ửng còn động lại một vài giọt nước.
Thấy cậu vẫn còn nằm yên trên giường, anh mới tiến lại phía cậu đưa tay đánh cậu vài cái.
Nhất Bác nhích người né những cái đánh của anh, cậu liền ngồi dậy rồi đứng lên.
Định bước đi vài bước thì cậu lại có chút loạng choạng thiếu điều ngã xuống sàn, thấy thế anh mới đưa tay đỡ cậu dìu cậu ngồi xuống giường.
- Này cậu sao vậy ? Bệnh sao ?
Tiêu Chiến lo lắng nói, anh đưa một tay lên trán cậu một tay lên trán mình để kiểm tra nhiệt độ.
Nhất Bác nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không sao, ngồi một lát sẽ ổn.
Nhất Bác trấn an Tiêu Chiến, không biết là do anh ngốc hay do anh không quan tâm khi không biết được chính mình là lý do làm cậu ra nông nỗi này, nằm trên người cậu suốt mấy tiếng đồng hồ.
- Vậy sao ? Để tôi rót nước cho cậu nhé.
Tiêu Chiến đứng dậy tiến đến tủ mà rót một ly nước đưa cho cậu.
Nhất Bác đến di chuyển tay cũng rất khó, cảm giác như không còn sức lực để điều khiển lại mang thêm sự tê dại lan toả khắp các dây thần kinh, Nhất Bác vẫn không để lộ ra điều gì bất thường mà nhận lấy ly nước của anh rồi uống cạn.
- Tiêu Chiến, anh bôi thuốc dùm tôi.
Nhất Bác đặt chiếc ly không lên đầu tủ, cậu không nhìn anh không nhanh không chậm nói.
Tiêu Chiến ừ một tiếng rồi lại chiếc tủ quen thuộc đem hộc tủ mở ra, lấy ra những tuýp thuốc quen thuộc Tiêu Chiến đến bên cạnh Nhất Bác nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nhất Bác tự giác cởϊ áσ ra, những vết bầm trên lưng cậu đã hết sưng nhưng vẫn còn chưa tan hết máu bầm nơi những vết lớn còn những vết nhỏ thì dần mờ hơn.
Tiêu Chiến lấy một ít thuốc lên tay rồi bắt đầu xoa lên những vết bầm.
- Tại sao cậu lại kêu tôi đồng ý hôn lễ này vậy ?
Tiêu Chiến vừa bôi thuốc vừa nói, không rõ cảm xúc của anh là gì nhưng có thể nghe ra sự khó hiểu cũng có chút thất vọng len lõi trong ngữ điệu.
- Chúng Huyền là bạn gái cũ của tôi chắc anh cũng đã biết khi cho người điều tra tôi.
Nhất Bác không ngần ngại nói.
- Tôi biết chính vì thế tôi mới thắc mắc.
Tại sao tôi phải cưới cô ta và tại sao hai người lại chia tay.
Không để anh thắc mắc lâu, cuối cùng Nhất Bác đã từ tốn mà tiết lộ kế hoạch cậu đã vạch ra cùng những thứ cậu điều tra được về người con gái ấy.
- Có lần tôi đi công tác nước ngoài 1 năm vì tin tưởng cô ta nên tôi không phái người theo dõi cô ta chỉ đưa số vệ sĩ cho cô ta khi cô ta cần.
Vậy mà cô ta đã lén lúc qua lại với tình cũ rồi mang cho mình một đứa bé, cô ta về Chúng Thị ở ẩn đến khi sinh liền bỏ đứa bé trong bệnh viện cùng người ba để một thân về Chúng Thị tìm cách giấu tôi chuyện cô ta sinh con.
- Làm sao cậu biết ? Không phải cô ta đã giấu rồi sao ?
Tiêu Chiến bôi thuốc xong thì đem cất lại chỗ ban đầu rồi leo lên giường ngồi cạnh Nhất Bác mà lắng nghe.
- Đứa bé cùng người ba đó là hàng xóm của tôi, tôi nhận ra đứa bé ấy có nét giống cô ta thì điều tra mới biết ra sự việc này.
Nhất Bác chậm rãi giải thích vừa mặc áo vào rồi ngồi đó.
- Tôi nghĩ cậu ghét cô ta nhưng lại bắt tôi cưới thế nên lúc ấy tôi luôn nghĩ rằng liệu cậu có phải lấy tôi làm cái cớ để hai người có thể quay lại với nhau không.
Nghĩ đến điều đó tôi khá đau ở đây này.
Tiêu Chiến phiền lòng nói, còn đưa tay chỉ về phía ngực trái nơi chứa sự sống mãnh liệt của một con người.
Nhất Bác ôn tồn đưa ánh mắt sang nhìn anh rồi đưa tay nắm lấy bàn tay ấy kéo giấu vào trong áo.
- Đừng nghĩ vậy, tôi đã trao thân cho anh chứng tỏ anh là người duy nhất được sử dụng tôi.
Nhất Bác ôn nhu nói, Tiêu Chiến trở nên ấm lòng anh bèn ngồi xích lại gần cậu đem đầu dựa vào vai cậu hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc cậu.
- Cậu chưa từng trao thân cho ai sao kể cả Chúng Huyền ?
Tiêu Chiến tò mò.
- Chúng Huyền là bạn gái đầu tiên của tôi, trong tình yêu tôi không ép ai quan hệ nếu người đó không muốn.
Lúc này Tiêu Chiến khẽ ồ một tiếng rồi trở nên yên lặng, mãi anh mới chợt nhận ra chính cậu là người ép anh làm chuyện xấu hổ kia giờ lại bảo trong tình yêu không ép buộc.
Rồi sau đó anh mới xìu mặt xuống vì nhận ra anh và cậu chưa ai ngỏ lời ai mới chỉ mang mác danh bạn giường.
- Cậu tiếp tục câu chuyện đi.
Tiêu Chiến ỉu xìu nói.
- Tôi chính là muốn hủy hoại cô ta và cả Chúng Thị.
Nhất Bác gằn giọng, bỗng cậu trở nên đáng sợ khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng trịch.
Y hệt bầu không khí lúc cậu đang áp chế anh ở sân bóng rổ chỉ có điều lúc này không khí có phần khắc nghiệt hơn.
Tiêu Chiến khẽ rùng mình, anh