Yêu yêu cái đầu cậu.
Phi, anh khinh.
Chả có cái tình yêu nào nó ngang trái đến ngang ngược vậy đâu cậu trai trẻ à.
- Có ngu mới tin cậu.
Tiêu Chiến quăng cho cậu con mắt bán tín bán nghi rồi xách mông bỏ đi nhưng trong lòng lại nhen nhói một tia hạnh phúc nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất ấm áp.
Nhìn bóng lưng hơi lắc lư khuất khỏi, Vương Nhất Bác phì cười gắp một đũa thức ăn bỏ miệng chậm rãi nhai.
Thức ăn tại sao cậu lại cảm thấy nó thật ngọt ngào.
Tiêu Chiến mang một bụng phấn khởi ra khỏi bếp, thân thể lắc lư theo từng nốt nhạc ngâm nga nơi cổ họng.
Đôi chân thon dài từng nhịp từng nhịp nhảy lên ví như một con chim sáo thật đẹp, trông thật hạnh phúc.
Kể từ hôm đó Tiêu Chiến càng trở nên bám người, chỉ cần không thấy cậu liền Nhất Bác ơi, Nhất Bác à...
Hôm đó vì công ty có chút trục trặc mà việc này Uông Trác Thành không thể tự ý giải quyết buộc cậu phải tạm rời thời gian làm việc tại nhà một phen đến công ty.
Trên người vẫn là bộ âu phục đen quen thuộc, mái tóc xám xoả tự do mang cảm giác phóng đãng.
- Bên AT Ent ngày hôm qua đã tung ra thị trường một sản phẩm, điều quan trọng sản phẩm này không khác gì chiếc laptop E520 mà công ty chúng ta sẽ cho ra mắt vào 3 tháng sau, từ thiết kế đến phụ kiện có vẻ giống chúng ta đến 80%.
Uông Trác Thành đứng trên bục phát biểu, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc có phần lo lắng, bàn tay di chuyển chuột đem hình ảnh chiếu lên máy chiếu.
Thiên Vương dự định 1 tháng sau sẽ cho quảng bá chiếc laptop E520 một cải tiến mới từ chiếc laptop A360, một sản phẩm mang đặc hiệu Thiên Vương.
3 tháng sau sẽ trực tiếp đem tung ra thị trường.
Vậy mà đã cận kề thời gian dành cho quảng bá, phía AT Ent, một công ty chuyên về công nghệ đã quảng bá một chiếc laptop gần như giống hệt phía Thiên Vương thành công giáng một đòn mạnh mẽ.
- Vậy chúng ta phải làm sao ? Chúng ta có nên kiện không ?
Gã cổ đông sốt sắn lên tiếng, việc này có thể sẽ gây tổn hại rất lớn.
- Kiện ? Có kiện cũng vô ích, bên họ đã tung ra trước chứng tỏ dù có kiện hay không chúng ta cũng đã trở thành người sao chép.
Vương Nhát Bác lạnh lùng nhìn lên màn hình máy chiếu, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên bàn gỗ tạo tiếng lạch cạch áp lực đến nghẹt thở.
Quét mắt phượng hoàng một lượt qua những gương mặt đang túa mồ hôi, Vương Nhất Bác chậm rãi ngã lưng ra sau đôi chân thon dài bắt chéo.
- Vậy..vậy chúng ta sẽ ra sao ?
Gã cổ đông khi nãy lên tiếng, gương mặt già nua tràn ngập vẻ sợ hãi nhưng lại len lói tia hi vọng hướng về phía cậu.
Vương Nhất Bác dường không có tí cảm xúc, cậu hơi híp mắt bật đứng dậy rải từng bước dài đến bục phát biểu đem Uông Trác Thành ném sang một bên.
- Các vị nên nhớ, Thiên Vương tôi không nuôi những kẻ không có cái này.
Nói vào micro, một tay chống bàn tay còn lại gõ gõ vào bên thái dương.
Vương Nhất Bác cậu không nuôi những kẻ không có đầu óc, suốt ngày chỉ biết sống nhờ dựa vào kẻ khác.
Cả căn phòng dường chìm vào tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng phập phồng hô hấp, tiếng sột soạt từ quần áo thậm chí cả tiếng vù vù từ điều hoà.
Một tiếng họ cũng không dám hó hé.
- Chuyện này tôi sẽ giải quyết sau việc bây giờ chúng ta cần giải quyết chính là...ai là kẻ đã bán đứng công ty.
Vương Nhất Bác giọng không trầm không bổng, đủ vang khắp phòng đem từng chữ gieo sâu vào lỗ tai kẻ đang chột dạ phía dưới.
Ánh mắt phượng hoàng lần nữa quét một vòng, cẩn