- Cô...cũng đi lạc sao ?
Tiêu Chiến nở nụ cười thân thiện, thấy cô gái trước mặt cứ rối rít muốn nói rồi lại thôi, gương mặt bừng đỏ nhễ nhại mồ hôi cho nên anh mới nghĩ cô đây chính là lạc đường.
Bạch Đan phút chốc ngẩn người, cô lơ đễnh nhìn vào mắt anh bên trong không hề xuất hiện một tia quen thuộc nào đối với cô.
Thật sự anh đã quên cô ?
- Anh không nhớ tôi sao ?
Thanh âm Bạch Đan có chút thất vọng, việc này làm Tiêu Chiến hơi ngớ ra.
Anh không có kí ức gì về cô, Bạch Đan thoạt nhìn trông còn rất trẻ chỉ có vẻ là hơi gầy.
Tiêu Chiến một lần nữa quan sát cô, Bạch Đan rũ ánh mắt xuống bàn tay hao gầy xoa lấy mái tóc mềm mại của tiểu nữ dưới chân.
Một người phụ nữ, một đứa trẻ đáng yêu vậy anh lại không nhớ.
Tiêu Chiến hơi nhăn trán suy nghĩ, anh là mù mịt nghĩ đến vấn đề người trước mắt có phải chính là tình nhân lén lút của Bạo Hoàng hay không ? Đứa bé kia cũng có thể là con của Bạo Hoàng.
Nhưng nếu là con của Bạo Hoàng thì nó cũng chính là con anh.
Nghĩ đến đây Tiêu Chiến hơi đen mặt, sau lưng bắt đầu sóng mồ hôi lạnh.
- Tiểu thư, tôi chẳng qua từng gặp tai nạn nên trí nhớ có chút lộn xộn cho nên là...
Tiêu Chiến nhẹ dạ sờ cánh mũi, câu nói này của anh không tính là nói thật nhưng cũng chẳng tính là nói dối được.
- Thật vậy sao ?
Bạch Đan mở to mắt nhìn anh, thân thể thả lỏng thấy rõ.
Cô cứ tưởng anh thật sự không để ý gì đến cô, điều đó sẽ làm cô áy náy vô cùng.
- Tôi là Bạch Đan, trước đây anh từng cho tôi mượn tiền để chữa bệnh cho con tôi.
Đến đây Bạch Đan không mất kiên nhẫn giới thiệu lại cũng như nói về phần ơn lớn của anh.
Nghe được lời nói tựa ca hát, nhẹ nhàng êm dịu thì tâm tình anh cũng thả lỏng được một ít.
Ít nhất anh không có một đứa con đang lênh đênh bên ngoài, nếu có ông Tiêu sẽ gϊếŧ anh mất có khi là triệt sản anh luôn cũng có khi.
- À không có gì đâu.
Tiêu Chiến tay ôm bình nước chống tay lên gối mà đứng dậy.
- Bé con lại đây !
Tiêu Chiến ngoắc ngoắc cái tay về phía Tiểu Củ Cải đang núp sau chân mẹ, Tiểu Củ Cải lấp ló cái đầu nhìn Tiêu Chiến đang hiền từ dụ dỗ, bé ngó lên nhìn mẹ thấy Bạch Đan gật đầu mới lon ton chạy đến phía Tiêu Chiến ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống cho ngang hàng với Tiểu Củ Cải, anh ngồi xoay lưng về phía Bạch Đan hoàn toàn che đi tầm nhìn của cô đối với Tiểu Củ Cải.
- Bé con à, đây là một chút tiền chú có trong túi.
Bé cầm lấy rồi đưa mẹ mua đồ ăn cho hai mẹ con đi nhé.
Mà đợi chú đi khỏi rồi hẳn đưa cho mẹ nhá.
Tiêu Chiến lấy mấy tờ tiền mặt có trong túi nhét vào túi áo trước ngực Tiểu Củ Cải thấp giọng dặn dò bởi anh thấy vẻ