- Tôi thật sự nhận ra tôi sai thật rồi.
Vương Nhất Bác vẫn không rời mắt khỏi anh, môi bạc khẽ nâng lên nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rất chua xót.
Mắt phượng không còn sự lãnh đạm thay vào đó là sự bi ai, lấp lánh chút nước càng làm cho cậu muốn bao nhiêu đáng thương lại có bao nhiêu đáng thương.
Cậu chỉ vừa dứt lời thì hốc mắt Tiêu Chiến không thể kiềm được mà xối xả tuôn trào nước mắt.
Anh nuốt từng cơn nức nên bờ vai càng run rẩy đến lợi hại, anh cảm giác như mình không có đủ tự tin để khóc lóc trước mặt cậu một chút cũng không.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh, thấy anh khóc cậu cũng rất đau, nhịp tim bắt đầu trở nên rối loạn có lúc lại co thắt lại.
Cậu muốn đưa tay lên chạm vào anh, gạt đi nước mắt cho cho anh nhưng thân thể lại đau nhức căn bản như không muốn cậu làm như vậy.
- Nhất Bác...tôi..tôi..
Tiêu Chiến dùng tay gạt đi nước mắt, từng tiếng nói kèm theo tiếng nghẹn cứ thế phát ra, anh không thể nói được những gì mình muốn càng không thể giải thích.
Mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại.
Vương Nhất Bác cuối cùng lại dời ánh mắt ra khỏi anh, đầu thẳng tắp nhìn lên cái trần trắng toát nhàm chán.
Vì cậu chỉ vừa mới tỉnh, lại phải nói quá nhiều cũng như lại phải chịu một đả kích lớn.
Thân thể cậu lần nữa như muốn chìm vào hôn mê.
Vương Nhất Bác mắt đã bắt đầu có xu hướng khép dần, sắp lâm vào cơn hôn mê lần nữa.
Cậu mới cắn răng cố gắng mở mắt, lấy chút sức lực còn lại bấm cái nút trên đầu giường.
Ấn xong cánh tay của cậu âm ỉ đau nhức, cậu thậm chí còn bắt đầu đổ mồ hôi.
- Ngày mai...dọn về...tôi tự lo.
Vương Nhất Bác nói năng không còn mạch lạc, buông anh vài lời lạnh nhạt rồi chìm vào hôn mê.
Tiêu Chiến mới nín khóc giờ lại không thể kiềm được, dù nghe không được mạch lạc nhưng anh có thể rõ ràng biết được ý cậu là gì.
Ngày mai, anh hãy dọn đồ về đi tự bản thân cậu sẽ tự lo được !
Vương Hạo Hiên cùng vài người y tá đã nhanh chóng có mặt.
Cả đám rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chiến đứng cạnh giường mà khóc liền nghĩ rằng cậu đã xảy ra vấn đề gì rất nghiêm trọng.
- Có chuyện gì ?
Vương Hạo Hiên đối với Tiêu Chiến đã lạnh nay còn lạnh hơn.
- Cậu..cậu ấy vừa tỉnh dậy.
Tiêu Chiến cắn môi nén cơn khóc, mặt mũi liền bừng bừng đỏ trong rất thương tâm.
Vương Hạo Hiên đối với tin này rất vui liền đưa mắt sang cậu, cậu vẫn một mực im lìm nhắm mắt hơi thở đã yếu còn thoạt yếu hơn.
Vương Hạo Hiên cau mày không rõ cảm xúc, hắn nhanh chóng tiến đến bên Vương Nhất Bác mà tiến hành kiểm tra cho cậu.
Không lâu sau đó cũng đã kiểm tra xong.
- Các cô ra ngoài đi !
Mấy cô y tá khẽ rùng mình, bình thường biết Vương Hạo Hiên đã khó tính nhưng tại sao các cô lại cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt càng đáng sợ hơn.
Nghe hắn các cô liền đẩy đồ mà chạy lẹ đi.
- Anh xác định cậu ta tỉnh ?
Vương Hạo Hiên đút tay vào túi áo, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tiêu Chiến đang lâu lâu lại nấc một cái.
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Hạo Hiên không nói gì thêm với anh nữa liền quay lưng bước đi ra khỏi phòng bệnh, anh cũng không dám mở miệng hỏi gì.
Cửa vừa vang lên tiếng đóng là lúc căn phòng bệnh chìm hoàn toàn trong một cảm xúc nặng nề bao quanh.
Cả đêm hôm đó Tiêu Chiến không thể ngủ được, anh ngồi xuống sofa trầm lặng nhìn cậu, hơi thở rất nhẹ nhưng đối với anh nó rất nặng nề.
Anh một tia phức tạp nhìn sườn mặt cậu chỉ mong đêm nay mãi đừng trôi đi bởi vì anh biết ngày mai là khoảnh khắc có thể là cuối cùng cậu chịu gặp anh.
Tiêu Chiến một đêm day dứt không ngừng, mặc dù bản thân rất mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, ánh mắt bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại nhưng tâm trí bây giờ lại chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Anh cứ ngồi đó cho đến tận sáng, lâu lâu chỉ khẽ động đậy còn lại chỉ ngồi im lặng mà nhìn cậu.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, anh ngồi đến 8 giờ thì Vu Bân cùng Uông Trác Thành mang thức ăn sáng đến.
Hôm qua cả hai đã được Vương Hạo Hiên thông báo cậu đã tỉnh mặc dù có hôn mê trở lại nhưng cả hai tâm tình vẫn rất cao hứng, thức ăn sáng mua tương đối là thịnh soạn.
Cả hai xông cửa bước vào cảm thấy hôm nay không khí trong phòng bệnh có chút gì đó là lạ nhưng lại không thèm để ý.
Liếc mắt sang mới thấy tấm lưng gầy của Tiêu Chiến đang thẳng tắp ngồi không nhúc nhích liền ngoảnh mông đi về phía anh.
- Nghe nói hôm qua em ấy mới tỉnh sao ?
Vu Bân vỗ vào vai anh một cái, hôm nay hắn có vẻ vui nên giọng có chút sang sảng.
Lúc này hắn mới nhìn sắc mặt Tiêu Chiến liền giật mình.
Cảm thấy anh hôm nay so với ngày hôm qua càng héo úa, mệt mỏi hơn.
Tiêu Chiến ngước lên nhìn hắn, yếu ớt gật đầu xong lại nghiêng người nằm xuống ghế.
Bộ dạng vật vã chưa từng có.
- Anh bộ cả đêm không ngủ sao ?
Uông Trác Thành cũng không khỏi ngạc nhiên, so với mấy lần gặp anh Uông Trác Thành luôn thấy anh tràn đầy sức sống.
Chỉ mới qua hai đêm mà anh đã thành bộ dạng này rồi, quả thật anh có vẻ rất lo lắng cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không nói gì nhưng nhìn ánh mắt đồng tình thì cả hai cũng đã biết không cần nói nhiều, nhanh chóng dọn đồ ăn tranh thủ bồi sức anh một tí.
- Cậu nên nghỉ ngơi nha, em ấy mà thấy bộ dạng này của cậu thế nào cũng trách mắng chúng tôi không biết lo lắng cho cậu.
Vu Bân đẩy một phần thức ăn qua cho cậu bất đắc dĩ nói.
Dù gì đây cũng là sự thật hắn cũng đâu thêm bớt điều gì.
Tiêu Chiến nghe hắn nói bỗng cười khổ một tiếng.
Trách mắng ? Liệu cậu tỉnh dậy sẽ thấy bóng dáng của anh xuất hiện chứ ?
- Sẽ không, cậu ấy biết tất cả chuyện tối qua rồi.
Tiêu Chiến ngồi dậy mệt mỏi nói, thanh âm như nước rót vào tai Vu Bân.
Uông Trác Thành vì lúc ấy không có mặt nên cũng không hiểu đâm ra không có phản ứng gì quá, riêng Vu Bân hắn lại cảm thấy chột dạ lòng phút chốc lại nóng như lửa đốt.
- Nghe hết rồi ?
Vu Bân như ngồi trên than nóng cứ thấp tha thấp thỏm không yên đến khi Tiêu Chiến gật đầu hắn mới rơi vào trầm lặng.
Uông Trác Thành ngồi bên biết việc không liên quan đến mình nên chú tâm vào bữa ăn sáng.
- Rồi nó nói gì với cậu ?
- Bảo tôi dọn đồ về tự thân cậu ấy lo được.
Có