Gần hai giờ đồng hồ chạy xe, chỉ cần đi qua cây cầu trước mặt là tới nội thành Bắc Kinh rồi, những toà nhà cao ốc hiện ra trước mặt, dòng người hối hả ngược xuôi những ngày cuối năm, những cây thông Noel được trang trí cẩn thận, nhưng hình ảnh khiến lòng người bình yên nhất có lẽ vẫn là hình ảnh những cụ ông cụ bà cùng nắm tay nhau bước đi trên phố.
"Chúng ta đã chuyển nhà được năm năm rồi"Tử Văn hướng mắt về tiểu khu mình vừa đi ngang qua, không cầm lòng được mà khẽ thở dài.
Cái chết của Nhất Bác là một sự đả kích rất lớn với Ninh Hinh, sau tang lễ của Nhất Bác cô ấy vẫn chưa từng một lần đặt chân lại tiểu khu ấy thêm một lần nào nữa, căn hộ cũ của hai người đã được cho thuê, còn căn hộ của Nhất Bác hàng tháng đều sẽ nhắc nhở anh thuê người đến quét dọn.
Tử Văn biết, đấy chính là cấm địa trong lòng vợ mình, cô ấy sẽ không đến nữa vậy nên cô ấy cũng sẽ không biết được căn hộ ấy từ lâu đã có một người quay trở về.
Mỗi lần chuẩn bị sắp đến ngày giỗ của Nhất Bác bé con đều sẽ được gửi cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại bởi vì trong Ninh Hinh sẽ luôn ở trong trạng thái rất tệ, chỉ nằm lì trong lớp chăn dày, ngây ngốc nhớ về những chuyện lúc trước,