Tại bệnh viện Lương Thị của Thành Phố B, tầng 9 phòng tư vấn tâm lý.
Buổi chiều ngày thứ hai lúc bốn giờ rưỡi, không có nhiều bệnh nhân lắm.
Đã được một giờ kể từ khi bệnh nhân cuối cùng rời đi.
Lương Diễn Chiếu thu xếp bệnh án một hồi thì liếc mắt nhìn đồng hồ, chuẩn bị năm giờ rưỡi sẽ tan tầm.
Bệnh viện Lương Thị là bệnh viện tư nhân, viện trưởng ở đây là cha của Lương Diễn Chiếu.
Nói cách khác anh chính là người thừa kế của bệnh viện này.
Thời gian tan làm của bệnh viện thường là sáu giờ, nhưng đối với Lương Diễn Chiếu mà nói, anh đi làm không cần cà thẻ cũng không cần phải chấm công, có thể đến và đi bất cứ lúc nào.
Thử hỏi toàn bộ bệnh viện, ai dám quản anh?
Ở thành phố A, bệnh viện mở phòng khám tư vấn tâm lý cũng không nhiều.
Thông thường đều là phòng khám tư nhân giá cả đắt đỏ, đồng thời cũng phải có tiền mới hẹn trước được.
Sau khi Lương Diễn Chiếu trở về từ học viện y khoa nổi tiếng ở nước ngoài, theo ý muốn của cha, ông sẽ cho anh một khoản tiền để anh mở một phòng khám tư ở bên ngoài, còn mình làm ông chủ vừa nhàn hạ vừa kiếm được tiền.
Nhưng Lương Diễn Chiếu lại kiên quyết mở phòng khám trong bệnh viện Lương Thị, lý do dời đến gần một chút là vì muốn học cách quản lý bệnh viện của cha mỗi ngày để sau này thừa kế sẽ làm tốt hơn.
Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu là do anh ngại tự mình mở phòng khám tư nhân sẽ phải quá sức, vừa phải quản bên nhân sự vừa phải thông báo tuyển dụng mà cũng không bằng ở bệnh viện Lương thị, tất cả đều là có sẵn, chỉ cần cho anh một phòng khám , rồi trước quầy lễ tân có thêm tên khoa của anh là được rồi.
Vừa bận rộn một lát, liếu mắt thấy đã 5h20, Lương Diễn Chiếu mới thu dọn, chuẩn bị về nhà.
"Cốc cốc." Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Người bước vào là một cô y tá, hơn nữa vẫn còn đang ở bệnh viện, Lương Diễn Chiếu nhìn lên bảng tên trên ngực cô viết: Thực Tập - Quý Đình Đình.
"Bác sĩ Lương." Quý Đình Đình rất xinh đẹp, đôi mắt to, mũi cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, tiếp theo là dáng dấp vô cùng ngọt ngào, nhưng điểm bất đồng chính là, toàn thân cô tản ra một loại khí chất lạnh nhạt.
Băng sơn mỹ nhân.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lương Diễn Chiếu đối với cô.
"Có việc gì sao?" Lương Diễn Chiếu hỏi, anh cho rằng là bác sĩ phòng nào đó tìm tới.
Quý Đình Đình đỏ mặt, chậm rãi đến vị trí đối diện bàn làm việc của anh ngồi xuống, đưa đơn đăng ký trong tay cho anh.
"Tôi tới khám bệnh."
Lương Diễn Chiếu nhìn lướt qua, trên đơn đăng ký viết tên cô.
Vì thế anh xem máy tính, lúc này mới nhìn đến tên cô xuất hiện ở một hàng mới nhất.
Anh nhìn đồng hồ, có chút không vui trầm giọng nói: "Đã mấy giờ rồi? Sao giờ này mới đến khám?"
"Xin lỗi bác sĩ." Quý Đình Đình lúng túng cắn môi.
Băng sơn mỹ nhân, dù cho là xin lỗi, vẫn lạnh lùng như băng, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp.
Quên đi, Lương Diễn Chiếu nghĩ thầm, bác sĩ đi so do bệnh nhân làm gì?!
Vì thế giọng anh nhẹ nhàng hơn, nhận bệnh án của cô, anh cũng không ngẩng đầu lên, "Nói đi, phương diện nào có vấn đề?"
Sau khi anh về nước, tiếp nhận đủ loại người bệnh.
Có hậm hực, có mất ngủ, có thân nhân qua đời chịu cú sốc lớn.
Thiếu nữ như hoa giống cô, phỏng chừng là vấn đề tình cảm.
Quả nhiên, Quý Đình Đình mở miệng nói: "Bạn trai tôi muốn chia tay tôi."
Vẻ mặt Lương Diễn Chiếu không hề biến đổi, anh tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Cô nghĩ tôi có thể giúp cô như thế nào?"
Rất nhiều người đều lầm tưởng, cho rằng bác sĩ tâm lý không gì không làm được.
Trên thực tế, loại chuyện tình cảm thay đổi thế này, bác sĩ tâm lý đúng là không giải quyết được.
Dù sao, bọn họ chỉ có thể làm người bệnh quên đi bi thương hoặc là làm người bệnh chấp nhận sự thật.
Còn để làm cho một người tiếp tục được một người khác yêu thích, thực xin lỗi, chuyện này ai cũng không làm được.
Anh không ngẩng đầu nhìn cô, áp lực tâm lý của Quý Đình Đình cũng ít đi một chút.
Bây giờ cô có chút muốn xông ra khỏi cửa, thế nhưng nghĩ đến khoảng thời gian ba năm vui vẻ cùng với bạn trai Trần Dương, cô lại kiềm chế.
Cô há miệng, sắc mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Sở dĩ anh ấy muốn chia tay với tôi, là bởi vì tôi mắc chứng lãnh cảm..."
Trong nháy mắt, bàn tay đang viết bệnh án của Lương Diễn Chiếu dừng lại.
Anh bỗng ngước mắt lên, ánh mắt thâm trầm mà nhìn cô gái đối diện.
Quý Đình Đình nói tiếp: "Chúng tôi yêu nhau ba năm, anh ấy đối với