“Anh bạn trẻ”, người tài xế hắng giọng và bắt đầu thuyết phục anh làm hòa “Tôi nghĩ cậu nên nhận lỗi với vợ mình, cho dù là ai sai nhưng cô ấy làm vợ đã chịu thiệt không ít, hãy nghĩ vậy mà nhận lỗi cho cô ấy vui...!"
Mẫn Nhi nghe vậy liền biết người lái xe đã hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Chud ơi, chúng cháu không..."
Người tài xế nhìn chằm chằm và ngắt lời cô: "Ôi! Bạn gái cậu còn không muốn thừa nhận mối quan hệ nyaf nữa.
Xem ra đang rất giận cậu!" Anh ta sốt sắng nói: "Người trẻ tuổi như cô cậu cũng thật là, cha mẹ đã chẳng dễ dàng nuôi nấng một cô gái xinh đẹp như vậy phải chọn người biết đối xử tốt với cô ấy...!"
Trời càng ngày càng tối.
Người lái xe vẫn huyên thuyên về kinh nghiệm của những người từng trải.
Mẫn Nhi đau đầu và cảm thấy xấu hổ, sau khi liếc nhìn lén Hoắc Đình Phong thấy anh trông rất bình tĩnh, ánh đèn từ ngoài cửa thỉnh thoảng hắt mà anh trầm mặc như đang ở trong thế giới riêng của mình khiến người khác khó hiểu.
Mẫn Nhi quyết định học tập sự bình tĩnh của anh và tự động bỏ ngoài tai giọng nói của người lái xe.
Người lái xe nói nhiều đến nỗi nước miếng của anh sắp khô lại nhưng anh cũng không thấy bất kỳ phản ứng nào từ hai người phía sau.
Anh chợt nhận ra rằng mâu thuẫn của họ còn lớn hơn mức bình thường, có thể ngay sau khi bước xuống xe họ sẽ chia tay trong hòa bình.
Sau khi lái xe qua ngã tư, anh chợt im lặng một cách tỉnh táo.
Đáng tiếc trai tài gái sắc hai người hợp nhau như vậy mà lại chia tay.
Ba mươi phút sau, đã đến kí túc xá của trường A, cả hai người xuống xe, tài xế lắc đầu thở dài đạp ga.
Trong nháy mắt chiếc xe màu đen đã biến mất.
Cả Mẫn Nhi và Hoắc Đình Phong đều ngầm không đề cập đến hiểu nhầm trong xe, khi kết thúc buổi học tối, mọi người từ phòng họ trở về, họ thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ.
Mẫn Nhi lo lắng điều đó có thể gây ra những hiểu lầm không đáng có liền nói: "Em vào trước, cảm ơn anh tối nay đã mời em ăn tối, nếu có cơ hội lần sau em sẽ mời am.
“Ừ.” Hoắc Đình Phong gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi chào tạm biệt nhau, Mẫn Nhi quay người bước vào.
Trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, mùi cây cỏ bay thoang thoảng trong gió thật thoải mái, cô hít một hơi sâu, một cảm xúc khó giải trong lồng ngực bị cuốn trôi theo bước chân của cô.
Đam Mỹ H Văn
Đi ra ngoài chừng trăm mét, Mẫn Nhi vẫn không nhịn được quay đầu lại, có một người đang đứng dưới cây long não ở cổng, cô không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Hoắc Đình Phong, cô bước chậm lại mặc kệ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu--
Nếu cô là bạn gái của anh, nhìn anh đối xử dịu dàng với những cô gái khác như vậy, cho dù dịu dàng xuất thần khẳng định cũng sẽ ghen đi?
Một người đàn ông tốt như vậy nhưng lại không thuộc về mình?
Mẫn Nhi nghĩ trong nỗi sầu vô hạn, từ từ bước đi.
Khi chỉ có bóng đêm và nam nữ thanh niên đi qua, Hoắc Đình Phong mới nhìn lại, anh gọi xe ở ven đường, ngồi vào ghế sau, xoa lông mày: “Dinh thự Thành An."
Tài xế đã nghe nói đến nơi này nhưng chưa từng chạy, sau khi xác định địa điểm chính xác,