Cái ý niệm này xuất hiện giống như pháo hoa nổ lớn, nhưng trong nháy mắt lại trở về ảm đạm, nếu có tình cảm với cô, tại sao phải hồi âm bằng một bức thư đau lòng đến vậy?
Hơn nữa, cứ cho là thật, thời gian cũng đã đổi dời đi rất nhiều.
Màn hình di động lại sáng lên.
Mẫn Nhi mở ra, liếc một cái liền thấy: “hsy” đã thu hồi một tin nhắn.
Về nội dung tin nhắn, Hoắc Đình Phong ngồi sau bàn làm việc, cầm chặt cái di động viết viết rồi lại xoá xoá mất cả năm phút, cẩn thận chọn lựa câu chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng mang dụng ý, một giây gửi đến, rồi lại tốn hai giây rút về.
Mặt trăng tròn trĩnh treo lủng lẳng giữa nền trời tối đen, ánh trăng bị ngăn bước bởi cánh cửa sổ đóng kín ở bên ngoài, chỉ để lại cái bóng xiên vẹo trên nền nhà.
Phòng làm việc bị hơi lạnh của máy điều hoà lấp đầy, người bình thường khó mà chịu được nhiệt độ thấp như vậy, nhưng Hoắc Đình Phong vẫn cảm thấy được hơi ấm bốc lên từ sau lưng vô cùng rõ ràng, anh thật sự đã đợi chiếc di động kia rất lâu, không biết khi nào mới có thể kết thúc, anh không cam lòng từ bỏ dù chỉ là một tia le lói.
Có lẽ, cũng có thể gọi tên nó, là hy vọng.
Một vài tài liệu được sắp xếp ngăn nắp trên bàn, một trong số đó là báo cáo thẩm định tài sản của “Công nghệ Thanh Viễn” do Chu Đức Văn vừa gửi tối nay.
Ngoài ra, còn có một danh sách của Hoắc Đình Phong về người sáng lập, cơ cấu nội bộ và mô hình hoạt động, hạng mục trọng điểm, sản phẩm độc quyền, thậm chí cả thông tin chi tiết về nguyên nhân phá sản.
Anh chưa bao giờ hành động nếu thiếu sự chắc chắn.
Nhưng với Tạ An Mẫn Nhi, anh lại không thể nắm chắc cô ấy được, nhìn bóng cây lập lờ ngoài cửa sổ, anh khẽ thở phào một hơi.
Cũng may vừa rồi cô không xem tin nhắn.
Nếu không, làm sao anh có thể chỉ xem cô là bạn bè được?
Điều mà Hoắc Đình Phong không thể ngờ tới chính là, Tạ Mẫn Nhi, một sinh viên hàng đầu của khoa Khoa Học máy tính, đang cầm một cái máy tính xách tay, đăng nhập vào cổng Zalo, mở mã nguồn của trang web, dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ vài thao tác, liền khôi phục tin nhắn anh vừa thu hồi không sai một chữ!
hsy: Sau này anh dự định sẽ ở thành phố A, có cơ hội chúng ta có lẽ sẽ gặp mặt.
Em cảm thấy khi đó chúng ta trở nên thân thiết như bạn thân sẽ thế nào?
Đêm đó, Mẫn Nhi ôm chặt chăn bông, thẫn thờ cả một lúc lâu...
***
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm, Mẫn Nhi cùng bố mẹ lên