Thật ra Mẫn Nhi không có tham vọng gì cao cả, chỉ là không biết làm gì sau khi tốt nghiệp cử nhân, may mắn được học khối A nên học tiếp.
"Tôi học hành cũng chỉ là tùy tiện thôi."
Mẫn Nhi nhận ra rằng mình đã nói ra nỗi lòng của mình, và nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trời ạ, cô cũng từng là học bá có thể nói những lời này sao? Thật muốn cốc vào đầu mình một cái mà.
“Phải không?” Hoắc Đình Phong liếc cô một cái.
“Trông dáng vẻ của em cũng không đến nỗi học đại chứ?”
Mẫn Nhi: "..." Anh nói nghiêm túc à? Thật không biết phải trả lời câu hỏi của anh như thế nào.
“Đùa thôi.” Anh đưa sách cho cô “Trước tiên đưa cho em”.
Vẫn phong thái như trước.
Đôi bàn tay anh đặt ngay trước mặt cô, đôi bàn tay xinh đẹp này vốn dĩ được dùng để cầm dao mổ.
Mẫn Nhi tự nhiên nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn." Cô suy nghĩ một hồi, "Khi nào đọc xong tôi sẽ đưa cho anh.
Chậm nhất là sáng mai."
Vậy là cả đêm nay xác định thức trắng rồi.
“Không vội.” Hoắc Đình Phong vẫn nói với giọng điệu bình tĩnh, “Ngày mai tôi đi Quảng Ninh, mãi đến thứ tư tuần sau tôi mới quay lại”.
Vì thế...
"Cái đó…" Mẫn Nhi tim đập loạn nhịp, bình tĩnh nhẹ giọng hỏi anh: " Vậy có tiện cho tôi phương thức liên lạc với anh không? Tôi sẽ liên lạc với anh sau."
“Ừ.” Hoắc Đình Phong nói một số điện thoại.
Mẫn Nhi có trí nhớ tốt, cô có thể nhớ dù chỉ nghe qua một lần nhưng để an toàn cô vẫn lấy điện thoại di động trong túi ra và nhập mười một số một cách nghiêm túc.
Mỗi khi gõ một con số, một chuỗi bong bóng hạnh phúc sẽ bật lên từ tận đáy lòng như thể trở lại thuở mới yêu.
Cái này gọi là gì? Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công.
Mẫn Nhi không khỏi nhíu mày mỉm cười, Đình Phong ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của cô khóe môi cũng khẽ cong lên, đúng vậy, anh quả thực đang cười mỉm.
Không có gì khác.
Chỉ vì có cơ hội một lần nữa đứng trước mặt cô, lại có cơ hội nhìn thấy...!Cô sẵn sàng mỉm cười với anh.
Hoắc Đình Phong còn có việc quan trọng phải làm, sau đó liền vội rời đi.
Mẫn