Lục Tĩnh Hy vừa đau dạ dày lại còn vừa thiếu ngủ do làm phẩu thuật đêm, sức khoẻ cô vốn cũng không tốt mấy nên không chịu được với cường độ làm việc ở tần suất cao.
Ba mẹ cô vừa nghe bệnh viện gọi, ông bà đã tức tốc chạy đến bệnh viện, đứa con gái ham công tiếc việc này của ông bà thật không bao giờ để người khác hết lo lắng.
Mẹ cô lo lắng ngồi cạnh giường bệnh.
Cô ngủ đến tận chiều tối mới chịu mơ màng mà tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt nhìn khắp phòng, đây là phòng bệnh mà nhỉ? Phải rồi lúc đó cô ra ngoài mua cafe còn chưa đi được bao lâu thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
“ Tĩnh Hy! Con tỉnh rồi ” Mẹ cô nhìn thấy cô cử động liền lên tiếng.
“ Có cảm thấy không khỏe chổ nào không? ” ba cô cũng nhìn con gái đầy lo lắng mà lên tiếng.
Vốn dĩ ông muốn cô học kinh doanh, nhưng cuối cùng vẫn phải để cô học ngành này, vì con bé này cứng đầu đến mức dù ông có nói gì nó cũng không thay đổi ý định, huống chi ông chỉ có đứa con gái này không cưng cô thì cưng ai.
“ Con không sao, nghĩ ngơi một chút là khoẻ ngay á mà ” Lục Tĩnh Hy mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ông bà.
Mẹ cô vậy mà liền lo lắng xen lẫn sự tức giận “ Con cũng thật là, làm bác sĩ mà lại khiến bản thân đổ bệnh như vậy ”.
Lục Tĩnh Hy cười cười, cô biết nói gì bây giờ, có nói cũng sẽ không lại hai người, lần này cũng là do cô cố chấp làm việc mà, không trách người khác được.
Mộ Tử Hiên từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm bình giữ nhiệt, trên người anh vẫn còn khoác chiếc áo blouse trắng tinh quen thuộc.
“ Thưa hai bác, cháu mới đến ạ! ” Mộ Tử Hiên gật đầu lễ phép chào ông bà.
Ba mẹ cô cũng vui vẻ mà gật đầu lại.
Tử Hiên cảm thấy hình như anh đến không đúng lúc thì phải?
“ Cháu có làm phiền mọi người đang nói chuyện không ạ ” Anh ái ngại lên tiếng, trên tay vẫn còn cầm bình giữ nhiệt.
Ba mẹ cô liền lắc đầu trả lời “ Không sao! Không sao ”.
Mộ Tử Hiên gật đầu, lúc này mới chịu đặt bình giữ nhiệt lên bàn, rồi quay lại chổ Lục Tĩnh Hy.
Từ nãy giờ cô cứ nhìn chăm chăm vào cái bình giữ nhiệt cứ cảm thấy nó rất quen mắt nha.
“ Ba mẹ về nghĩ ngơi sớm đi, con không sao.
Giờ này cũng đã trễ rồi ” Lục Tĩnh Hy nhìn ông bà, rồi nhìn ra ngoài trời nói.
Trời tối đi lại rất nguy hiểm, với lại cô cũng không bị gì nặng nề mà cần đến hai ba người chăm, bản thân cô là bác sĩ mà còn không lo nổi cho mình thì lo cho ai.
Ba mẹ cô cũng gật đầu, nhìn sang Mộ Tử Hiên đang đứng không dám lên tiếng, im lặng từ đầu đến cuối kia “ Tĩnh Hy nhờ cháu chăm sóc giúp hai bác nhé ”.
Mộ Tử Hiên nghe xong cũng gật đầu đáp “ Vâng! Hai bác yên tâm đi ạ ” nói vậy chứ ai mà dám chăm sóc hộ, anh mà chăm sóc hộ thì Mạc Vũ Thần cũng chăm sóc anh luôn thì chết mất.
Ngay cả cái bình giữ nhiệt đó cũng là cháo thịt bằm nhuyễn với cà rốt mà cậu ta cho ngươi mang đến, anh chỉ là một shipper giúp đi giao hộ thôi ạ.
Tử Hiên đưa ông bà ra xe, tận mắt thấy ông bà lên xe an toàn anh mới quay lại phòng bệnh của Lục Tĩnh Hy, thấy cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, anh liền cảm thấy hình như cô bé này có thù với anh từ kiếp trước hay sao ấy.
“ Anh mang cháo đến cho em, ăn một chút đi.
Em cũng thật lả bản thân làm bác sĩ lại đi để bản thân ngất đi vì không ăn uống ” Mộ Tử Hiên vừa múc cháo từ trong bình giữ nhiệt ra bát cho cô, anh vừa múc lại còn vừa luyên thuyên cho cô nghe.
Cô dáng vẻ mệt mỏi dựa vào thành giường, mắt nhắm hờ, quả thật cảm giác mấy ngày nay rất mệt, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.
Tử Hiên đưa bát cháo cho cô, cầm lấy từ tay anh xong cô liền nhìn bát cháo đầy vẻ nghi ngờ.
“ Anh nấu sao? ” Cô lên tiếng hỏi Mộ Tử Hiên.
Tử Hiên cảm thấy quả thật con bé này có thù với anh từ kiếp trước rồi, những thứ của anh nó đều nghi hoặc như thể anh sẽ bỏ độc hại nó vậy.
“ Tất nhiên! Em thử xem có ngon không? Để sau này anh còn nấu cho Tiểu Yến ” Mộ Tử Hiên bịa đại cái lí do vậy, vì lần nào cái tên đó đều dặn đi dặn lại anh rằng không được nói là của cậu ta.
Lúc trưa anh gọi cho cậu ta chỉ trễ một tí thôi mà cậu ta suýt nữa đã cho anh ăn trầu rồi.
Giờ mới nhận ra Lục Tĩnh Hy đối với cậu ấy rất quan trọng, khiến cậu ấy bất chấp tất cả mà đối đầu với Tống An Hùng để bảo vệ cô mà.
“ Yến Yến cậu ấy mới là không thèm đồ của anh