Mạc Vũ Thần lúc này cũng đã nghe được tiếng động của cây cối và mặt đất.
Anh hoảng hốt mà chạy nhanh về phía trước, nếu anh không nhanh, nếu anh còn chậm trễ bảo bối của anh thật sự sẽ gặp nguy hiểm mất.
Anh chạy thì nghe tiếng nức nỡ của Lục Tĩnh Hy gọi anh ở phía trước, Vũ Thần lúc này khẩn trương chạy đến chổ cô.
Anh nhìn thấy cô đang khó khăn bò trường dưới đất.
“ Hy Hy! ” anh gọi lớn.
Lục Tĩnh Hy nghe được tiếng anh gọi thì liền bật khóc lớn hơn “ Vũ Thần! ” sau tiếng gọi đó mọi thứ trước mắt điều đen như mực, cô nằm ra nền đất mà ngất đi.
Mạc Vũ Thần vội chạy nhanh đến chổ cô, anh không ngừng vuốt ve gương mặt cô “ Ngoan đừng sợ, anh ở đây đừng sợ ”.
Anh liếc mắt thấy chân cô chảy máu liền không ngần ngại mà bế cô lên.
Thời gian không còn nhiều nữa rồi, anh bế cô trong lòng chạy về hướng bản thân vừa đi qua.
Lục Tĩnh Hy ôm vòng tay ôm lấy cổ anh, cô vì mệt, chân lại không ngừng chảy máu mà ngất đi sau khi nhìn thấy anh.
Bước chân của anh nhanh đến mức bế cô trên tay mà chạy đến nơi an toàn ở phía trước.
Những mảnh đất to bắt đầu rơi xuống phía dưới chân núi, nó không ngừng rơi.
Mạc Vũ Thần nghe được tiếng động đó anh càng chạy nhanh hơn.
Đến lúc mặt đất chuyển động mạnh một cái, anh ôm lấy đầu cô nhảy bật một bước lớn, ôm cô trong lòng mà lăng về phía trước mấy vòng.
Đến khi dừng lại thì trận sạt lỡ cũng ngưng rồi.
Lưng anh va phải đá, nhưng vẫn ôm khư khư cô trong lòng mình “ Hy Hy! Không sao rồi, anh đưa em về, đừng sợ anh đưa em về ”.
Chút lý trí còn sót lại của Vũ Thần cũng biến mất khi nhìn thấy cô bất tỉnh trong tay mình.
Anh hốt hoảng mà gọi cô không ngừng, nhưng cô không đáp lại anh.
Gắng gượng bế cô anh cảm thấy cơ thể bản thân không có một chút đau đớn nào sau trận ngã lăng mà thay vào đó là sự sợ hãi nhìn cô.
Mạc Vũ Thần về đến lều thì cũng là lúc mà mọi người vì nghe tiếng động lớn mà chạy về.
Lâm Tiểu Nhi và Trình Giai Giai nhìn thấy cô trong tay anh bất tỉnh liền hốt hoảng “ HyHy! ”.
Mộ Tử Hiên chạy nhanh lại đỡ Vũ Thần giúp anh đưa cô vào trong lều.
“ Tử Hiên! Cậu mau xem cô ấy, nhất định không được cô ấy xảy ra chuyện nhất định không được xảy ra chuyện có biết không ” Mạc Vũ Thần nắm lấy cánh tay của Mộ Tử Hiên không ngừng sợ hãi nói.
“ Được rồi, cậu lo vết thương của cậu trước đi, tôi nhất định không để em ấy xảy ra chuyện ” Mộ Tử Hiên gật đầu, lời nói chắc