Mạc Vũ Thần đứng trên toà nhà cao nhất thành phố này, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn những thứ đang ở trước mắt.
Ngày mai mọi thứ sẽ kết thúc, chính tay anh sẽ kết thúc tất cả chuyện này.
Cô gái của anh đã không còn nữa rồi, cả bầu trời của Mạc Vũ Thần ngày hôm đó sụp đổ chỉ vì một bước sai lầm của anh.
Mộ Tử Hiên từ phía sau đi đến, nhìn thấy Mạc Vũ Thần trên tay cầm điếu thuốc cơn gió lạnh thổi qua người anh, nhưng anh ta vẫn thấy anh đứng nhìn thành phố này một cách bình thản.
“ Mạc Vũ Thần! Tôi hỏi nhé nếu Tĩnh Hy còn sống, nếu mọi chuyện qua rồi cậu định sẽ thế nào? ” Mộ Tử Hiên đứng cạnh Mạc Vũ Thần hai tay đút túi quần quay sang nhìn anh.
“ Nếu HyHy nhà tôi còn sống tôi nhất định sẽ đem những thứ tốt đẹp nhất mà tôi có được toàn bộ đều cho cô ấy.....nhưng tôi có bệnh chỉ sợ bản thân lại làm đau cô ấy ” Mạc Vũ Thần anh thật sự sợ, sợ căn bệnh này, lần trước suýt chút nữa ngay cả Mộ Tử Hiên anh cũng đã ra tay rồi.
Mộ Tử Hiên nghe ra được sự khổ sở của Mạc Vũ Thần, anh ta biết Mạc Vũ Thần là người thế nào, bọn họ không phải mới quen biết, mà là từ nhỏ lớn lên.
Suy cho cùng Mạc Vũ Thần trên vạn người, nhưng anh chỉ bại dưới tay một tiểu nha đầu.
“ Vậy thì cậu phải chấp nhận điều trị mới có khả năng hết bệnh ”
Mạc Vũ Thần cười nhẹ anh nhìn Mộ Tử Hiên khổ sở nói “ Cô ấy không còn nữa rồi, đợi mọi chuyện qua rồi.
Tôi sẽ đi theo cô ấy, không để cô ấy phải một mình ”.
Nhìn anh như vậy Tử Hiên chỉ biết im lặng, nếu anh nói ra Lục Tĩnh Hy nhất định sẽ giận anh.
Anh không thể nói cho Vũ Thần biết, chỉ có thể mang tất cả những gì anh biết kể cho Tĩnh Hy nghe, hi vọng có thể xoá bỏ hiểu lầm, có thể bớt dằn vặt nhau.
.....
Ở phía Lục Tĩnh Hy và cả Angels of Death đã chuẩn bị xong cho ngày mai.
Dù ngày mai cô biết chắc chắn sẽ chạm mặt của Mạc Vũ Thần nhưng suy cho cùng cũng không thể tránh mãi.
Cô đứng nhìn khẩu súng bạc được đặt trong chiếc hộp nhỏ, ngón tay thon dài của cô vuốt nhẹ lên khẩu súng.
Khẩu súng này ngày mai nhất định phải giết được Tống An Hùng, nhất định phải trả được thù cho A Toàn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lục Tĩnh Hy đánh mắt sanh chiếc điện thoại, nhìn thấy Mộ Tử Hiên gọi cô liền nhấc máy lên.
“ Alo ”
“ Hiện tại em có rảnh không? ” Mộ Tử Hiên nhẹ nhàng cất tiếng.
Lục Tĩnh Hy giọng vô cùng bình thản “ Có chuyện gì sao? ”
“ Anh có chuyện cần nhờ em một chút.
Gặp nhau ở chổ cũ được không? ” Mộ Tử Hiên đưa ra ý định mà bản thân mất rất lâu để suy nghĩ.
“ Ừm 15 phút nữa em có mặt ” Lục Tĩnh Hy không nghĩ nhiều, từ lúc quay lại cô còn chưa gặp ai ngoài Mộ Tử Hiên trong đám người bọn họ.
Cô cầm lấy chìa khoá xe, đi thẳng xuống gara xe.
Tôn Cẩn vừa xuống xe đã nhìn Tĩnh Hy muốn ra ngoài, liền lên tiếng hỏi “ Định đi đâu sao? ”.
Tôn Cẩn chậm rãi đi lại chổ của cô, anh nheo mắt nhìn Tĩnh Hy, công chúa nhỏ của bọn họ dường như hôm nay tâm trạng không tốt.
Nếu Tĩnh Hy tâm trạng không tốt lái xe sẽ rất nguy hiểm.
“ Em ra ngoài một chút ” Lục Tĩnh Hy quay lại nhìn Tôn Cẩn.
“ Anh đưa em đi ” Tôn Cẩn lên tiếng ngỏ ý, nếu Tĩnh Hy có chuyện An Uyển chắc chắn sẽ băm anh ra mất.
Lục Tĩnh Hy bật cười khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Cẩn liền bật cười thích thú, đoán không