Lục Tĩnh Hy xong chuyện bước chân về Lục Gia.
Cô không báo trước, nhìn thấy ba mẹ cô ngồi trên sofa, ông bà đã ốm đi nhiều rồi.
Cô đứng trước cửa nhìn vào.
Đúng lúc Trình Giai Giai đi làm về.
“ Chị tìm ai sao? ”
Nghe giọng nói Lục Tĩnh Hy quay đầu lại nhìn Trình Giai Giai.
Khiến cô bé bàng hoàng không ít, hai tay bịch chặt miệng mình như không tin vào mắt mình, cô bé còn dụi dụi mắt.
“ Ba Mẹ! Chị HyHy....Chị HyHy chị ấy còn sống ” Trình Giai Giai đột nhiên quát lớn.
Ba Mẹ Lục ở trong nhà nghe được liền đứng bật dậy chạy ra bên ngoài, Lục Tĩnh Hy đứng trước ba người, một Lục Tĩnh Hy bằng da bằng thịt xinh đẹp đến ngất ngây trước mắt bọn họ.
Mẹ cô nước mắt rơi lã chã không cầm được cảm xúc “ HyHy! HyHy về rồi, HyHy của mẹ không sao ”
“ Xin lỗi vì để mọi người lo lắng, con về với mọi người rồi đây ” Lục Tĩnh Hy ôm mẹ cô vào lòng ân cần nói.
Cô biết rất rõ ba người họ đã khổ sở nhường nào, thậm chí Trình Giai Giai vì cô mà thù hằn với Mạc Vũ Thần, cô bé căm ghét anh đến cực độ.
Ba cô lặng lẽ nhìn cô, không từ nào tả nổi cảm xúc của ông ngay bây giờ khi nhìn cô con gái nhà mình vừa trở về từ cõi chết.
“ Về là tốt rồi, mau vào nhà thôi ở ngoài gió lạnh ” Ba Lục lên tiếng.
Trình Giai Giai vui đến mức không thể nói gì được nữa, cô đã rất sợ hãi khi nghe tin chị mình không còn.
Lục Tĩnh Hy cùng mọi người đi vào nhà, cô không có ý định ở cùng ông bà nữa, cô có nhà riêng rồi nên sẽ đến đó sống, chỉ là muốn thăm ông bà và cô em gái nhỏ của mình một chút.
Mẹ cô nước mắt không ngừng rơi nắm lấy tay cô.
Trình Giai Giai nhìn được một lúc cũng khóc theo bà.
“ Chị! Chị làm em lo lắng chết đi được ” Trình Giai Giai lên tiếng nhìn cô, giọng cô bé nghẹn lại vì nước mắt.
“ Em gái ngốc! chị của em dễ chết như vậy sao? ” Lục Tĩnh Hy cốc vào đầu của Trình Giai Giai một cái nói.
Đột nhiên tiếng chuông tin nhắn của cô vang lên, Lục Tĩnh Hy mở hộp thư ra xem liền thấy cái tên của Mạc Vũ Thần hiện lên, anh chỉ nhẹ nhàng nhắn một câu.
[ Bác Sĩ Lục! Tôi nhớ em rồi ]
Cô xem xong liền mỉm cười đến nổi Trình Giai Giai đột nhiên nghi ngờ.
“ Con đến đây vẫn chưa ăn gì, đói quá ”
Cô cất điện thoại lên giọng nũng nịu với mọi người.
“ Được rồi! được rồi! chúng ta ra nhà hàng ăn một bữa thật ngon đi ” Ba Lục lên tiếng.
“ Tán thành ” Cả ba người phụ nữ đều dơ tay tán thành ý kiến của ông ấy.
Mạc Vũ Thần ở Mạc Thị cả buổi nhìn vào điện thoại, đến cả nhân viên trong cuộc họp cũng không dám quá lớn tiếng, đứng trình bày cũng không dám sai sót gì.
Anh vậy mà suốt