Lâm Tiểu Nhi rời đi, cô đi đến một bãi biển ít người biết đến, mua một căn nhà nhỏ cùng bảo bảo sống qua ngày đến bây giờ bảo bảo của cô đã được 8 tháng rồi, bụng cô nhô lên rất to.
Nhớ khoảng thời gian cô ốm nghén, cũng may nhờ chị hàng xóm tận tình giúp đỡ, cô còn nhớ mỗi lần đến khám thai một mình đều được bác sĩ dặn phải đi cả cả ba lẫn mẹ thì bé mới vui.
Lúc đó Lâm Tiểu Nhi cũng chỉ biết cười trừ gật đầu với bác sĩ, cũng rất may bảo bảo nhà cô rất khoẻ mạnh.
Cô đi làm quản lý ở một quán cafe nhỏ, lương cũng rất khá, bà chủ lại rất thương cô, còn cho cô rất nhiều đồ bổ để tịnh dưỡng.
Hôm nay Lâm Tiểu Nhi về trể hơn thường ngày một chút, hôm nay là ngày cuối cô đi làm, bây giờ cô phải ở nhà chăm sóc thật tốt đợi bảo bảo chào đời, chỉ còn một tháng nữa thôi bảo bảo sẽ chào đời.
Trên tay cô hôm nay rất nhiều đồ ăn, cô mua về để thưởng bản thân một bữa thật no.
Về đến nhà cô nhìn thấy đèn nhà cô được bật lên, Lâm Tiểu Nhi nghi ngờ có trộm, cô cầm lấy một khúc dỗ nhỏ dài ở ngoài, cẩn thận đi vào bên trong nhà mình.
Vừa thấy bóng dáng có người cô liền nhắm mắt sợ hãi mà đánh tới tấp vào người đó.
Hoắc Chiến Cửu bị cô đánh liền bất ngờ la lên vì đâu “ Nhi Nhi! đừng đánh nữa là anh là anh ”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Lâm Tiểu Nhi đột nhiên dừng tay bất động, đây là giọng Hoắc Chiến Cửu, sao ở đây lại có giọng anh ấy chứ.
Cô chậm rãi mở mắt ra, liền đứng bất động tại chổ không nói nên lời, anh đứng trước mặt cô, cánh tay chảy cả máu vì bị cô đánh.
Lâm Tiểu Nhi lo lâng cầm lấy cánh tay anh xem xét theo quáng tính “ Anh sao lại ở đây? ”.
“ Anh đi tìm em, đã tìm suốt 8 tháng rồi mới biết được em ở đây ” Hoắc Chiến Cửu kéo cô ôm vào lòng, anh gục mặt lên vai cô thỏ thẻ.
Cô đứng yên không động đậy, chỉ nhàn nhạt nói “ Tìm em làm gì? chúng ta đã không liên quan đến nhau nữa rồi, anh không còn nhớ những gì em nói sao? ” Lâm Tiểu Nhi vô cùng bình tĩnh cô mặc cho anh ôm mình.
“ Anh nhớ! Nhưng anh biết anh sai rồi, chuyện ngày hôm đó cũng không như em nhìn thấy, anh và cô gái đó không có gì cả chỉ là cô ta bảo anh đến khách sạn ký hợp đồng sau đó anh liền rời đi ” Hoắc Chiến Cửu mặc kệ cánh tay chảy máu, anh chậm rãi giải thích cho cô nghe.
“ Nhi Nhi! Anh xin lỗi, về nhà được không em, không có em anh thật sự rất khổ sở ” Hoắc Chiến Cửu vuốt v e gương mặt của cô.
“ Về nhà anh cùng em chăm bảo bảo được không? em không thể mang con anh ra ngoài chịu cực như vậy được, cha nó không thiếu tiền ”.
Lâm Tiểu Nhi nhìn anh, trong ánh mắt của Hoắc Chiến Cửu đầy sự nghiêm túc, trông anh cũng ốm