Dỗ Gạo Nếp ngủ Vũ Tuyết nấu cháo đậu đỏ gọi Hàn Như xuống ăn.
“Như cháu ăn chút gì đi Gạo Nếp phiền cháu quá.
”
Hàn Như lắc đầu nhẹ giọng lên tiếng:
“Không phiền đâu ạ.
”
Vũ Tuyết càng nhìn càng thấy hài lòng, giá như Tống Thoan được một phần như cô gái trước mặt thì tốt quá.
“Hàn Như bác có thể coi cháu như Lương Tuyết được không? “
Hàn Như gật đầu cười cười với Vũ Tuyết
“Dạ được ạ.
”
Vũ Tuyết ôm lấy Hàn Như bà càng ngày càng yêu thích sự lương thiện của cô.
“Như mẹ cảm ơn con đã chăm sóc Lương Yên và gạo nếp trong những năm qua.
”
Hàn Như cũng ôm lấy bà hai ba năm nay cô chưa từng có cảm giác được che chở, cũng không có cảm giác là có người thân bên cạnh.
Hàn Như và Vũ Tuyết đang ngồi ăn cháo Lương Hải vừa tắm xong bước vào.
Người giúp việc bước lại hỏi Lương Hải có muốn ăn cháo không, Lương Hải nhàn nhạt gật đầu.
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Như đợi người làm mang cháo lên.
“Lương Hải chuyện con ly hôn mẹ vô cùng tán thành nhưng truyền thông con phải giải quyết đi.
”
Lương Hải chột dạ nhìn sang Hàn Như, cô bình tĩnh ăn cháo như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Hàn Như vô cùng khó chịu bao nhiêu chỗ không ngồi lại ngồi cạnh cô đúng là đồ điên.
Vũ Tuyết nói chuyện song với Lương Hải quay sang nhìn Hàn Như.
“Như mẹ nghe nói phim con quay sắp có lịch chiếu rạp.
”
Hàn Như nuốt xong thìa cháo mới trả lời Vũ Tuyết.
“Mùng 2 tết sẽ chiếu trên các rạp toàn quốc ạ, lúc ấy mẹ muốn đi xem con sẽ tặng mẹ vé.
”
Vũ Tuyết xua tay: “Không mẹ sẽ tự mua.
”
Lương Hải kinh ngạc nhìn Hàn Tuyết.
“Mẹ sao mẹ gọi cô ấy như vậy.
”
Vũ Tuyết khinh thường Lương Hải “Mẹ nhận Hàn Như là con nuôi sắp tới sẽ cho luật sư làm thủ tục.
”
Lương Hải bực bội ném thìa trong tay xuống bát làm cháo văng tung tóe.
“Mẹ con không đồng ý, cô ấy sẽ là con mẹ nhưng không phải là con nuôi.
”
“Con sẽ cưới Hàn Như.
”
Vũ Tuyết kinh ngạc nhìn sang Hàn Như nhưng cô chỉ tập trung ăn mắt cũng không thèm nhìn Lương Hải.
“Chú Lương cháu xem tướng thầy bói bảo cháu lấy người hơn tuổi sẽ chết sớm.
”
Vũ Tuyết ngoài miệng không nói ra nhưng bà thấy vui dù gì con dâu cũng gần gũi hơn là nuôi.
“Như con ăn xong thì đi ngủ đi mặc kệ nó.
”
Hàn Như nói vâng rồi cũng đứng dậy mặc kệ Lương Hải.
Lương Hải thấy Hàn Như lên nhà cũng đi theo sau, anh không hiểu sao mẹ anh lại có ý định nhận cô làm con nuôi làm anh dùng mình, có người anh nào luôn nhớ thương em mình chứ.
Hàn Như bước nhanh về phòng nhân lúc Lương Hải không để ý chạy vào phòng đóng cửa lại.
Anh bước đến cửa thì Hàn Như đã vào trong thở dài gõ cửa : “Em mở cửa đi anh muốn vào.
”
Hàn Như khinh bỉ Lương Hải anh ta không dùng não hay sao đúng là người lớn tuổi đôi khi cũng sẽ không bình thường.
“Như em muốn mở cửa hay để anh tự vào.
”
Hàn Như không đáp lời bước vào phòng tắm, cô thấy mình không lên trả lời mấy câu vô nghĩa của anh.
Lương Hải thở dài lên phòng lấy chùm chìa khóa phụ tự mình mở cửa đi vào, không thấy cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Lương Hải thở dài ra ban công hóng gió, cảm giác khô nóng làm anh phải uống hai chai