Hàn Như ở viện một tuần khoảng thời gian này Lương Hải còn căng thẳng hơn cả cô lúc nào cũng sợ đông sợ tây.
Về đến nhà thở một hơi nhẹ nhõm không còn mùi thuốc sát trùng mọi thứ dễ chịu hơn hẳn, Lương Hải ôm Hàn Như ngồi trên ghế sopha ngoài sân khóm hoa tường vi nở đỏ rực một khoảng, thật gia đối với cô cuộc sống như thế này đã là mãn nguyện dù chặng đường tiếp theo có đi được hay không thì cô cũng không hối tiếc.
“Lương Hải anh nghĩ con chúng ta sẽ là con trai hay con gái.
”
Lương Hải âu yến nhìn Hàn Như vuốt nhẹ tóc cô ngửi mùi hương thanh mát thuộc về riêng cô.
“Anh nghĩ sẽ là con gái.
”
“Vì sao nếu là con trai anh sẽ không thương hay sao.
” Hàn Như vùng vằng muốn ngồi sang chỗ khác.
“Anh đâu có nói vậy.
”
“anh không nói vậy nhưng anh nghĩ vậy, tối nay anh đừng có vào phòng.
”
Không đợi Lương Hải có phản ứng Hàn Như đã lên phòng đóng chặt cửa mặc cho Lương Hải có nói gì cũng không mở, Lương Hải thở dài lần sau nhất định anh sẽ thận trọng.
Hôm sau Hàn Như ngủ dậy coi như không có chuyện gì xuống nhà ăn sáng, Lương Hải đang ngồi đọc báo.
Hàn Như uống hết nửa cốc sữa rồi sà vào lòng anh.
“Lương Hải em muốn ăn kem.
”
Lương Hải vẫn tiếp tục đọc báo không trả lời cũng không nhìn cô, Hàn Như cười thầm đồ nhỏ mọn lại đang ghi hận chuyện tối qua cô cho anh ngủ ngoài phòng khách đây mà.
“Ông xã em muốn ăn kem.
”
Lương Hải không chịu nổi sự mè nheo ôm lấy Hàn Như đè cô xuống hôn một cái thật sâu đến khi cô không thở nổi mới buông tay.
“Sáng sớm ăn kem cái gì, đồ ăn ở trên bàn đấy em qua ăn đi.
”
Hàn Như đương nhiên là không chịu cô không thể bị thiệt như vậy, chớp mắt hai cái đôi mắt đã ngập nước đáng thương nhìn Lương Hải.
“Anh không yêu em thật lòng, em muốn chuyển ra ngoài.
”
Lương Hải thấy cô khóc gấp gáp muốn chết, lại còn chuyển ra ngoài ở đâu ra chuyện đấy.
“Như mới sáng ra thật sự không thể ăn, em ăn sáng đi nát nữa anh mua cho em có được không.
”
Hàn Như thấy Lương Hải chịu nhượng bộ cũng không làm khó anh đứng dậy ăn sáng trước khi đi vẫn kịp liếc Lương Hải một cái.
“Đi mua đi ăn sáng xong em muốn ăn.
”
Lương Hải mua kem về Hàn Như đã ăn xong đang ngồi xem tivi.
“Ông xã nào lại đây em muốn vừa ăn vừa xem.
”
Lương Hải đưa cho cô một hộp kem anh cố tình đi bộ để kem chảy bớt lạnh, Hàn Như nhìn kem bị chảy không vui nhìn Lương Hải.
“Em không ăn thì đưa đây.
”
Hàn Như thấy anh nói vậy thì ngoan ngoãn ngồi ăn không yêu sách nữa ăn được một nửa cô muốn đi vệ sinh, vừa đứng dậy trời đất bắt đầu quay cuồng mọi vật trước mắt mờ đi.
Lương Hải thấy Hàn Như đứng im một chỗ không nhúc nhích khó hiểu hỏi.
“Em làm gì vậy.
”
Hàn Như cười tươi cô nghe thấy tiếng nhưng lại không thể nhìn thấy vì anh đang đứng cách cô khá xa.
“Em đang tập thể dục.
”
Nói xong ngồi trở lại ghế cố nhìn về hướng Lương Hải đứng nhưng mọi thứ mơ hồ cô không nhìn thấy anh.
Hàn Như trong lòng có chút sợ hãi nếu Lương Hải biết mới về nhà sức khỏe cô đã xấu đi nhất định sẽ không để cô sinh đứa bé.
“Lương Hải ôm em lên phòng ngủ em muốn ngủ một chút.
”
Lương Hải đang xếp đồ vào tủ lạnh nghe cô nói liền bế cô lên phòng, thật là càng ngày càng ham ngủ, đặt cô lên giường Lương Hải muốn rời đi nhưng Hàn Như nhanh