Tôn Lượng cả người yếu ớt miệng không ngừng gọi tên Hàn Như, Hàm Phi đau lòng thay nhóc con, một tuổi Tôn Lượng đã ở bên cô nhưng cô mãi mãi không thể thay thế vị trí của Hàn Như trong lòng hai bố con cậu nhóc.
Hàm Phi gọi điện cho Hàn Như nhiều cuộc cũng không có người bắt máy nhắn tin cũng không trả lời, cô ấy có lẽ cần thời gian để bình tĩnh…
Hàm Phi nấu cháo bí đỏ mang vào cho Tôn Lượng cậu vừa mới tỉnh nhìn thấy Hàm phi thì òa lên khóc.
“Mẹ nuôi con tưởng mẹ cũng không cần con nữa.
” Hàm Phi an ủi cậu một hai câu nói hai hôm nay cô có việc về quê rồi mang cháo ra mê hoặc cậu nhóc.
Tôn Lương ăn rất ngoan ăn song liền ngủ Hàm Phi đứng dậy thu dọn chuẩn bị về, Tôn Thất thấy vậy lên tiếng.
“Nếu em không ngại để anh đưa em về.
”
Hàm Phi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
“Có gì mà ngại anh đưa em về em còn đỡ tiền taxi ấy.
”
Tôn Thất đưa Hàm Phi về hai người đều trầm mặc, Tôn Thất cũng hiểu mọi chuyện không còn như xưa được nữa lúc trước Hàm Phi luôn dành ngồi ghế phụ nói cô bị say xe lên phải ngồi trên, nhưng hôm nay cô lại an tĩnh ngồi sau im lặng đến đau lòng.
“Em có gọi cho Hàn Như không, cô ấy ổn chứ.
”
Hàm Phi cười chua chát là anh sợ cô không giữ lời à, cô không đáng tin đến vậy hay sao.
“Mấy hôm nay em có chút việc về trên nhà không có gọi.
”
Tôn Thất không nói gì mấy hôm nay anh gọi cho Hàn Như rất nhiều cuộc cô đều không bắt máy.
về đến nhà Hàm Phi chỉ đơn giản nói mấy cảm ơn rồi xuống xe.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua Thời gian này cô Và Tôn Thất hay đưa Tôn Lượng đi khắp nơi xem những phong cảnh ở thành phố A, cô nấu ăn bọn họ phụ trách rửa bát thời gian cứ như vậy trôi qua.
Nhưng hạnh phúc vay mượn thì vốn không bên lâu, hôm nay cô Và Tôn Lượng đang ngồi đánh cờ Tôn Thất có điện thoại vội vàng chạy ra ngoài, đến lúc về lại đi cùng Hàn Như trong tay Hàn Như cầm rất nhiều đồ.
“mami.
”
Tôn Lượng ôm chầm lấy Hàn Như, Hàm Phi lấu ăn ở trong bếp trong lòng cũng không rõ là cảm giác gì mất mát cũng đau thường.
“Nào chúng ta xem mẹ nuôi nấu món gì nào.
” Hàn Như ôm Tôn Lượng vào bếp.
“Hàm Phi nhớ lúc cậu mới sang Mỹ không nấu nổi gói mì mà bây giờ món ăn qua bàn tay cậu đều là hảo hạng.
” Hàn Như vừa nói vừa ôm lấy tay Hàm Phi.
Hàm Phì làm như không có gì múc món cuối mang ra bàn rồi mới nhẹ giọng.
“Vô ích thôi lát nữa cậu vẫn phải rửa bát.
”
Lúc mọi người ngồi vào bàn ăn không khí vui vẻ không ít Tôn Lượng nói cười vui vẻ quấn lấy Hàn Như, Minh Cảnh cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho cô ấy, Tôn Thất ánh mắt chưa từng rời khỏi Hàn Như.
Hàm Phi lặng lẽ ăn không nói gì cũng không biết trong miệng thức ăn có mùi vị thế nào.
Ăn xong Hàn Như nhận trách nhiệm rửa bát Tôn Lượng và Tôn Thất hỗ trợ úp bát Minh Cảnh và Hàm Phi ngồi ngoài xem tivi.
Hàn Như rửa bát xong, hai người ra vườn ngồi Hàn Như rót cho mỗi người một ly rượu.
“Phi mình ly hôn rồi.
”
“Hàn Huy gọi cho mình rồi đã biết tại sao lại ly hôn.
” Hàm Phi