Kỳ thi tốt nghiệp của cô và Hàn Uyển chính thức bắt đầu, bố mẹ cô cùng bà nội chỉ sợ Hàn Uyển ốm sẽ không thi tốt lúc nào cũng giục Hàn Uyển ngủ sớm.
Hàn Như ngồi ôn nốt đề văn ngày mai thi môn cuối cùng Hàn Như thấy người không được khỏe gần đây cô ăn gì cũng nôn cả người uể oải cũng may mai đã là môn cuối cùng.
Hôm sau khi thi song cả người Hàn Như nhẹ nhõm ra đến cửa đã thấy Nguyễn Sở Lan lo lắng đứng ngoài cửa thấy Hàn Như bước ra vội chạy lại kéo cô đi.
“Hàn Như ông ngoại con mất rồi.
”
Hàn Như nghe như mọi âm thanh đều trở lên trống rỗng Hàn Như đến nhà ông ngoại mọi người đang vây xung quanh, ông ngoại đi rồi là uống thuốc ngủ tự tử.
Ôm lấy thân thể đã không còn hơi ấm của ông Hàn Như khóc lặng người cô gào khóc trong đau đớn.
Hàm Phi bước đến ôm lấy Hàn Như muốn cho cô mụt chút hơi ấm nhưng trong mắt Hàn Như chỉ còn sự tuyệt vọng.
Ba ngày lễ tang diễn ra Hàn Như không khóc nữa chỉ lặng lẽ ngồi đó không cười không nói, cho đến ngày đưa Nguyên Tôn đi chôn cất cô đứng dưới mộ ông rất lâu sau đó quay về ngôi nhà ông ngoại mất ngồi trước sân nhìn về bầu trời.
Hôm đó sau khi về đến nhà cả nhà vay quanh phòng khách nhà cô bà nội cô kêu mất 200 ngàn Hàn Như hôm ấy ngồi học gần đó bảo Nguyễn Sở Lan đi lục tủ của Hàn Như
Quả thật tìm thấy không chỉ 200 ngàn mà là 50 triệu cả nhà ngồi chất vấn cô xem cô đã lấy trộm của ai Hàn Như mệt mỏi cười khẩy:
“Bảo tôi lấy trộm vậy các người có tìm thấy người đánh mất không?”
“Vân Tâm tôi có thể kiện bà tội vu khống và xâm phạm quyền tự do của người khác đấy.
” lời vừa dứt Hàn Như nhận chọn cái tát của Hàn Văn
Khóe môi rướm máu Hàn Như vẫn bình tĩnh đứng dậy.
“Mày mau xin lỗi bà nội mau lên.
”
Hàn Như không xin Lỗi cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Hàn Văn và Nguyễn Sở Lan :
“Tôi không có lỗi thì phải xin cái gì đây.
”
Hàn Văn thấy Hàn Như bình thường ngoan ngoãn bây giờ lại ương bướng càng thêm bực cầm cục tiền trước mặt ném vào mặt Hàn Như.
“Mày cút ra khỏi nhà từ giờ tao không có đứa con như mày.
”
Hàn Như cầm lấy số tiền cũng không quay đầu lại bước đi trong đêm tối cô qua nhà ông ngoại ở một đêm sáng hôm sau Hàn như ra thắp hương cho Nguyễn