Thôi Yên Nhiên vui vẻ chạy vào phòng, thay bộ quần áo mới xong thì nhanh chóng bước ra ngoài.
Ánh mắt Yến tiểu Bắc trở lên sáng rực.
Bộ quần áo này trên người Thôi Yên Nhiên không chật cũng không rộng, mặc rất vừa vặn.
Thôi Yên Nhiên đỏ mặt ngại ngùng hỏi:"Đẹp không?"Hai mắt Yến Tiểu Bắc tròn xoe sáng lấp lánh kinh ngạc nhìn Thôi Yên Nhiên thốt lên:"Nhìn em gái thật xinh đẹp."Miêu Cẩn Hoa ở bên cạnh nói:"Đẹp thì có đẹp, nhưng không biết anh Tiểu Bắc của con phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được nó."Yến Tiểu Bắc nói:"Không nhiều, hơn nữa trên đường trở về con còn kiếm thêm được năm trăm tệ nữa."Vừa nói Yến Tiểu Bắc vừa lấy ra số tiền năm trăm tệ.
Miêu Cẩn Hoa kinh ngạc hỏi:"Con làm thế nào mà kiếm được nhiều tiền như vậy?""Trên đường đi về con đụng phải một nhóm người đi dã ngoại, có một nữ sinh bị thương ở chân, con đã cầm máu cho cô ấy và cô ấy cho con năm trăm tệ."Yến Tiểu Bắc nói ngắn gọn về việc tại sao anh có số tiền đó, Miêu Cẩn Hoa vui vẻ nói:"Tốt, tốt quá rồi, nhưng Tiểu Bắc này con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đừng chi tiêu lãng phí cho chúng ta nữa, về sau con còn rất nhiều việc cần phải dùng đến tiền nữa."Yến Tiểu Bắc nghe xong trả lời:"Dì yên tâm, con biết phải làm thế nào rồi?"Miêu Cẩn Hoa mang theo thịt cá vui vẻ đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói:"Tôi đi nấu cơm, mấy người chờ nhé, sẽ rất nhanh được ăn.Yến Tiểu Bắc cất tiền đi sau đó đi ra phía sau đến phòng của chú Thôi và bắt đầu châm cứu cho ông.
Sau khi châm cứu xong chú Thôi nhất định đòi Yến Tiểu Bắc dìu để ông tập đi.
Thôi Yên Nhiên đã dọn sẵn bàn ghế dưới gốc cây ngô đồng và cả nhà chuẩn bị dùng bữa luôn ở đây.
Khi cả nhà đang ăn thì cách đó không xa có một giọng nói vang lên:" Ồ, đều có cả cá và thịt, đã có tiền rồi sao? Vậy sao không trả tiền cho tôi? "Không cần nhìn cũng đoán biết được người đến là Thôi Vượng Tài.
Yến Tiểu Bắc quay đầu sang nhìn thì người đến quả thật là Thôi Vượng Tài, hắn ta cùng với mấy người nữa ở phía sau.
Ngoài ba tên hỗn đản hôm trước thì hôm nay có thêm hai thanh niên vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.
Khi đứng dưới gốc cây ngô đồng ngón tay út của Thôi Vượng Tài vẫn đang ngoáy lỗ mũi, hắn ta cúi đầu nhìn mâm cơm hận không thể cho tất cả vào bụng được.
Ngay sau đó hắn nhìn Thôi Yên Nhiên trong bộ quần áo mới thì hiện lên tia lửa giận nói lời trào phúng:" Tiểu Nhiên của chúng ta đã trở nên xinh đẹp rất nhiều rồi, chà chà thật đúng là người đẹp vì lụa.
"Nhìn ánh mắt như hổ đói của Thôi Vượng Tài, Thôi Yên Nhiên cảm thấy sợ hãi liền đi đến phía sau Miêu Cẩn Hoa nấp bàn tay nắm chặt lấy cánh tay bà và cúi gầm mặt xuống.
Chú Thôi nhìn Thôi Vượng Tài tức giận mắng:" Chúng ta đều là người cùng một thôn, đều mang họ Thôi có cần phải ép buộc chúng tôi đến đường cùng hết lần này đến lần khác như vậy không? ".Thôi Vượng Tài lấy ngón tay út ra khỏi lỗ mũi, nhìn vào cái cục màu đen trên móng tay sau đó búng về phía cây ngô đồng và nói:" Làm gì có chuyện tốt như vậy.
Không lẽ là người mang họ Thôi thì không phải trả nợ hay sao? Tôi cũng không phải là người làm từ thiện, ai cũng như nhà các người thì nhà ta đã sớm chết đói rồi.
Các người còn có thịt có cá lớn như vậy để ăn, tôi ngay cả canh còn không có mà uống đây.
"Yến Tiểu Bắc nhìn về hướng Thôi Vượng Tài búng ngón tay trong mắt loé lên một tia màu nâu đỏ.
Trong bóng râm trong bóng râm của cây ngô đồng có một bóng người đang nhìn anh mỉm cười.
Anh không khỏi sửng sốt có vẻ như Thường Lai Xuyên vẫn có thể ra ngoài vào ban ngày miễn là không tiếp xúc với ánh nắng là được.
Anh bình tĩnh quay lại nhìn Thôi Vượng Tài, chầm chậm đứng dậy nói:Thôi Vượng Tài, không phải tôi đã nói số tiền đó tôi sẽ thay nhà chú và dì trả cho anh rồi sao.""Cậu còn dám nói.
Tôi biết cậu có thể kiếm được tiền, nhưng đã từng nghĩ đến việc trả lại tiền cho tôi không? Nào là quần áo mới, nào là thịt, nào là cá lớn, tưởng tôi mù chắc?"Nhìn thấy Yến Tiểu Bắc đã đứng dậy, Thôi Vượng tài bất giác lùi lại một bước nhưng giọng điệu của hắn cũng không vì vậy mà yếu thế.
Yến Tiểu Bắc nhìn Thôi Vượng Tài đột nhiên cười xấu xa nói."Tối nay tôi sẽ trả tiền cho anh."Thôi Vượng Tài sửng sốt một hồi sau đó ha ha cười rộ lên:Nếu tối nay cậu mà trả đủ ba nghìn tệ thì tôi sẽ không tính lãi nữa.
"Yến Tiểu Bắc vẫn bình thản nói:" Một lời đã định.
"" Thôi Vượng Tài tôi một lời nói có giá trị ngàn vàng, tôi không thèm lừa một tên ngốc như cậu.
"Thôi Vượng Tài đắc ý cười nói, vừa dứt lời anh ta mới nhớ ra Yến Tiểu Bắc không còn ngốc nữa, ngay lập tức anh ta lùi lại về phía sau một bước nhìn lên tay mình.
Yến Tiểu Bắc cũng không để tâm đến mà chỉ hờ hững nói." Được rồi, bây giờ anh có thể đi được rồi đúng không? "Thôi Vượng Tài nhìn Yến Tiểu Bắc, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sau