Hạ Đức Tư đứng bên cạnh lên tiếng trả lời:"Viện trưởng Từ, cậu ta là một tên ngốc tử đến từ thôn Khôi Khê, toàn nói chuyện bát nháo.."Vị bác sĩ già đưa một tay lên chống cằm một tay khoanh trước ngực như đang suy nghĩ điều gì đó một lúc sau lên tiếng hỏi:"Những lời cậu ấy nói đều đúng, người bệnh đúng là do dây thần kinh xương cột sống bị đè ở đốt sống cổ dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp có thể dùng rồi nhưng người bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại."Ngay lập tức vị viện trưởng Từ này quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt sắc lạnh rồi hỏi:"Cậu biết xem bệnh?"Người thanh niên đeo túi da đứng bên cạnh ngập ngừng nói:"Cậu ấy nói chỉ cần châm cứu một lần là người bệnh có thể tỉnh lại."Hạ Đức Tư ngay lập tức chế nhạo:"Vậy mà cậu lại đi tin lời nói của một tên ngốc tử, ngay cả viện trưởng của chúng tôi cũng không có làm cho người bệnh tỉnh dậy được mà cậu lại nghĩ tên ngốc tử kia có thể sao?"Lúc này Yến Tiểu Bắc đã lấy túi kim trong người ra, mở túi lấy một cây kim vàng ra.
Viện trưởng Từ nhìn kim vàng trong tay Yến Tiểu Bắc thì hai mắt lập tức lóe sáng, sau khi nghĩ xong cũng trầm giọng nói:"Để cậu ấy làm thử."Trưởng khoa Vương sửng sốt, lo lắng nói:"Viện trưởng Từ, đây không phải chuyện đùa, nếu xảy ra sự cố hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."Viện trưởng Từ nói:"Vừa rồi cậu ấy nói không sai, người bệnh không thể chờ đợi thêm được nữa.
Từ thị trấn đến thành phố gần năm mươi cây số với lại toàn đường núi quanh co gập ghềnh khó đi, lái xe nhanh nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ mới tới nơi.""Nhưng là..""Không có gì quan trọng bằng cứu người, nếu có chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm."Viện trưởng Từ đáp lại một cách dứt khoát.
Nhìn được thái độ kiên quyết của viện trưởng Từ thì trưởng khoa Vương không dám nói thêm gì nữa lẳng lặng đứng sang một bên.
Yến Tiểu Bắc đi theo Viện trưởng từ vào phòng cấp cứu, Hạ Đức Tư và trưởng khoa Vương cũng đi theo sau.
Yến Tiểu Bắc nhìn người bệnh đang nằm bất động trên giường mắt nhắm nghiền, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi."Mau lật bệnh nhân nằm sấp xuống cho tôi."Yến Tiểu Bắc quay ra nói với viện trưởng Từ, viện trưởng Từ vẫy tay một cái thì có hai người mặc áo trắng bước đến thận trọng lật người bệnh nằm sấp xuống.
Yến Tiểu Bắc đưa mắt nhìn quanh thấy cục bông tẩm cồn, anh lấy một cục nhỏ khử trùng cho kim vàng rồi không một chút do dự mà hạ kim xuống huyệt Phong Trì của người bệnh.
Một luồng khí tức truyền qua kim vàng tiến vào cổ của người bệnh, Yến Tiểu Bắc khẽ xoay kim vàng và thở phào nhẹ nhõm.
Thấy người bệnh vẫn im lìm, trưởng khoa Vương đột nhiên hỏi:"Chuyện thế nào rồi?"Hạ Đức Tư trả lời."Còn chưa thấy tỉnh lại, tôi nói rồi cậu ta là một tên ngốc tử sao có thể xem bệnh được chứ?"Viện trưởng Từ cũng ngờ vực liếc nhìn Yến Tiểu Bắc, ông nhìn người thanh niên trước mắt này trông có vẻ như anh ta không biết xem bệnh, hơn nữa lại chủ quan chỉ dùng một cây kim vàng mà châm cứu trông rất cẩu thả.
Nghe được lời nói mỉa mai của Hạ Đức Tư, Yến Tiểu Bắc vẫn rất bình tĩnh, khoảng một phút sau, anh vuốt nhẹ phần đuôi của cây kim, bệnh nhân đột nhiên phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi tay rất nhanh cứ động lại."Đã tỉnh."Viện trưởng Từ trong mắt lộ lên vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên phía trước nhìn cho rõ ràng hơn vì bệnh nhân đang nằm sấp.
Yến Tiểu Bắc rút kim ra khử trùng kim cất đi rồi lùi lại phía sau nói:"Ông ấy chỉ tạm thời qua khỏi nguy hiểm, để tránh tái phát còn phải châm cứu thêm vài lần nữa."Được sự giúp đỡ của viện trưởng Từ bệnh nhân chậm rãi xoay người ngồi dậy, chống tay lên giường bệnh ngơ ngác hỏi:"Tôi đang ở đâu đây?"Người thanh niên đi cùng thấy người đàn ông trung niên thật sự tỉnh liền bước đến nói:"Trên đường đi ngài bị ngất, vừa rồi mới tỉnh lại.Người đàn ông biết nhìn viện trưởng từ chậm rãi đặt chân xuống giường đưa tay ra bắt tay viện trưởng Từ và khẽ nói:" Cảm ơn.
"Viện trưởng Từ trong lòng có chút xấu hổ nói:" Chuyện này..
tiên sinh..
thực ra chàng trai trẻ này mới là người giúp tiên sinh tỉnh lại.
"Người đàn ông trung niên nhìn theo tay viện trưởng Từ chỉ mà nhìn đến Yến Tiểu Bắc đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc:" Cậu ấy là người của bệnh viện? "Viện trưởng Từ lắc đầu." Không phải.
"Hạ Đức Tư đứng một bên nói:" Cậu ta thực ra là một tên ngốc đến từ thôn Khôi Khê, vừa rồi chỉ là gặp may mà khoe mẽ mà thôi..
"Viện trưởng Từ trừng mắt nhìn Hạ Đức Tư nói:" Cái gì mà khoe mẽ? Hà Đức Tư đừng tưởng tôi không biết anh đến thôn Khôi Khê đã làm ra chuyện tốt gì, một y sĩ mà lại chỉ biết dùng thuốc giảm đau để chữa bệnh.
"Hạ Đức Tư xấu hổ cúi đầu hung hăng