Vạn Quân tìm một nhà hàng nằm trong khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Thẩm Ám vừa bước vào, nhanh chóng có nhân viên phục vụ dẫn anh vào phòng riêng, Vạn Quân và Hổ Tam đã tới từ sớm, ngồi ở hai bên, mười mấy đàn em đứng cạnh tường, tư thế ấy không giống như là tới để ăn cơm, ngược lại càng giống như là tới để đánh nhau hơn.
Thẩm Ám đến sớm, nhưng không ngờ rằng bọn họ còn đến sớm hơn.
“Anh Vạn.
” Anh bước vào, hướng người về phía Vạn Quân nói, “Tôi tới trễ.
”
Vạn Quân cười cười, “Là tôi tới sớm, tôi đói bụng rồi, có gọi trước vài món, cậu xem xem, còn muốn ăn gì thì tự gọi nhé.
”
“Vâng.
”
Hai người nói chuyện với nhau rất thân thiện, Hổ Tam ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn qua, nở nụ cười có phần châm chọc, “Ồ, thế này là làm sao nhỉ? Không nhìn thấy tôi sao?”
“Anh muốn gọi đồ ăn?” Thẩm Ám thuận tay đưa thực đơn sang.
Hổ Tam liếc mắt nhìn anh, “Cậu gọi cho tôi đi.
”
Thẩm Ám nhìn hắn ta, hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn thịt chân của bác sĩ Thẩm, cắt cho tôi được không?” Hổ Tam cười âm u, da hắn ta rất đen, trên mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ giữa lông mày đến tận môi, lộ ra vẻ dữ tợn doạ người, khi cười lên càng khiến con người ta thấm phải nỗi sợ.
Thẩm Ám nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, “Muốn ăn thì lặng lẽ mà ăn, không ăn thì cút.
”
Mấy đàn em đứng cạnh tường của hắn ta lập tức như hung thần ác sát hướng về phía Thẩm Ám, còn đàn em Vạn Quân mang đến nhanh chóng che chở xung quanh Thẩm Ám, hung tợn trừng lại đối phương, không khí trong nháy mắt đã đẩy lên trạng thái căng thẳng.
Vạn Quân chậm rãi mở miệng, “Hổ Tam, hôm nay là cuộc gặp gỡ được tổ chức bởi bên chúng tôi, thành thật mà nói, lời của Thẩm Ám cũng chính là lời tôi muốn nói, anh cho tôi mặt mũi, vậy chúng ta ăn xong bữa cơm ngày hôm nay, quá khứ trước kia gì đó, tất cả chúng ta đều xoá sạch, coi như chưa từng xảy ra.
”
“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, năm mươi vạn kia cũng đâu phải của anh.
” Hổ Tam cười lạnh.
“Anh đừng cho rằng tôi không biết con đường kia, một đám lợi ích rách nát ấy mà cũng tới năm mươi vạn, sao nào? Bữa cơm này không muốn ăn nữa phải không? Được thôi, không muốn ăn, vậy chúng ta đổi một chỗ ngồi khác, để mấy anh nhìn thấy thế nào được gọi là máu.
” Vạn Quân cũng lạnh mặt.
Hắn và Hổ Tam vốn có chút giao tình, nhưng nguyên nhân cũng bởi chính phần giao tình này mà hôm trước khi hắn tới tìm Hổ Tam để nói đỡ cho vụ việc của Thẩm Ám, lúc đó Hổ Tam không hề hé răng, hắn cũng cho rằng chuyện này đã qua rồi, vì thế mới tổ chức cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, để hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, chuyện gì cho qua được thì cho qua.
Nhưng ai ngờ, Hổ Tam vừa tới khách sạn đã trở mặt.
“Năm mươi vạn kia, cậu cứ để tôi quên đi vậy sao? Mặt mũi của tôi ném đi đâu? Cậu làm như thế vậy đám anh em của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào?” Hổ Tam liếc mắt nhìn Thẩm Ám.
“Anh muốn thế nào?” Vạn Quân nhìn chằm chằm hắn ta hỏi.
“Bảo cậu ta nói lời xin lỗi với tôi, nói rằng ông nội Tam tôi sai rồi, sau đó dập đầu với tôi, chuyện này coi như xong.
” Hổ Tam nhìn Thẩm Ám, “Thế nào? Có làm được hay không?”
Thẩm Ám rót cho mình một ly rượu, rồi rót cho Hổ Tam một ly, “Uống hết ly này đi, tôi sẽ coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của anh.
”
Hổ