Bạch Lê đang đội mũ co rụt lại, đối mặt với cánh cửa kim loại của thang máy.
Thẩm Ám thì thầm tên cô: “Bạch Lê?”
Cô không dám trả lời.
Nhịp tim như sắp nổ tung.
Thang máy đến, cô vội vàng đi ra ngoài, anh cúi đầu siết chặt lấy tay cô, kéo cô về phía xe mô tô đang đậu: “Anh đưa em về.
”
“Không, không muốn, em tự đi…” Giọng cô run run.
Thẩm Ám dừng lại: “Bạch Lê, anh đã từng hỏi em rồi.
”
“Gì cơ?” Tim cô đập loạn xạ.
“Anh muốn hôn em.
” Anh dùng lòng bàn tay to chạm vào vành mũ của cô, yên lặng nhìn cô bằng ánh mắt đen láy: “Có được không?”
Anh đang lặp lại những lời đã từng nói trên đài quan sát.
Nhưng rơi vào tai Bạch Lê, nó như là đang trải đường cho hành động hôn nhau tiếp theo.
Tim cô bất giác run lên, cả người như dẫm phải cục bông, cảm giác lơ lửng khiến đại não cô đình chỉ hoạt động, cô biết mình đang rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng nhưng việc này coi căn bản không khống chế được.
Cơ thể cô run lên dữ dội.
Cô lắc đầu, chân lùi về phía sau.
Cổ tay bị giữ lấy, Thẩm Ám giúp cô chỉnh lại mũ, trầm giọng nói: “Đừng sợ, anh đưa em về trước.
”
Toàn bộ cánh tay trở nên đau nhức tê dại, cô cúi đầu xuống, bàn tay của người đàn ông lớn hơn cô rất nhiều, khớp xương mảnh mai, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, kỳ lạ là mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Cô cắn môi không nói gì, nhưng cơ thể đang run rẩy từ từ bình tĩnh trở lại.
Khi Thẩm Ám lái mô tô trở lại tiểu khu Đông Tân đã là chín giờ tối, anh cởi mũ bảo hiểm, tiễn Bạch Lê đến trước cửa nhà.
Sau khi nhìn cô bước vào cửa, anh chống tay lên khung cửa nhìn cô hỏi: “Anh đã có một ngày rất vui vẻ, còn em thì sao?”
Bạch Lê cúi đầu, thật lâu sau, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi môi của Thẩm Ám khẽ nhếch lên, anh thấp giọng gọi: “Bạch Lê.
”
Bạch Lê không dám nhìn anh.
Anh đưa tay tháo khẩu