Nhà Thẩm Ám ở tại phố Hồ Đồng.
Đó là một căn nhà cũ, hàng xóm láng giềng xung quanh đều là những người cùng thời với ông nội anh.
Anh đi xe mô tô vào để trong gara, sau khi chào hỏi với cụ ông cụ bà đang xuống lầu đổ rác thì bước lên tầng hai.
Ngôi nhà có ba phòng, không gian rất lớn, ngoại việc khi bầu trời đầy mây phỏng ở sẽ có chút ẩm ướt thì nơi đây không có điểm nào để chê cả.
Anh bước vào phòng để sách y học – nơi vốn là phòng của ông nội, sau đó đóng cửa trở ra rồi ngồi trên sô pha của phòng khách đánh một ván game.
Di động không ngừng có tin nhắn gửi đến, anh rời khỏi game, nhấn mở vào wechat có hơn 99+ tin nhắn, ít nhiều đều được gửi đến từ các khách hàng nữ của phòng khám, bọn họ hỏi anh có thể cùng dùng bữa được không.
Những tin nhắn như vậy thì mỗi ngày anh luôn nhận được mấy chục tin.
Anh lướt đến tin nhắn mới nhất, là của một người phụ nữ trong câu lạc bộ, người đánh cầu lông hơn nửa tiếng cùng anh tối qua.
[Xin lỗi, hôm nay em có việc nên không đi được.]
Cái chuyện đến hoặc không đến như thế này toàn bộ đều dựa vào tâm trạng của bản thân, cũng không nhất thiết phải xin lỗi anh.
Thẩm Ám biết, thật ra thì cô ấy chỉ muốn anh trả lời, thậm chí một chữ cũng được, nhưng anh lại cố tình không nhắn qua một chữ nào.
Đối phương rõ ràng không cam tâm, lại hỏi tiếp: [Anh vừa về à? Tối nay em tăng ca, vừa về nhà nên cũng không ăn gì.
Anh đã ăn chưa?”
Thẩm Ám lật lại lịch sử trò chuyện, vào hai tháng trước anh mới vào câu lạc bộ đã thêm wechat, thế là mỗi ngày cô gái này luôn gửi một hai tin nhắn, đơn giản thường là [Hôm nay anh chơi bóng đẹp trai quá!], [Wow, trình độ này của anh hoàn toàn có thể đi thi đấu rồi!], [Thẩm Ám, tên của anh nghe thật êm tai.]
Thẩm Ám lúc đầu cũng nhắn tin chào hỏi lại đối phương [Xin chào], ngoài cái này thì cũng không trả lời lại.
Đối phương tiếp tục nhắn: [Em nghe nói anh là bác sĩ thú y, ở chỗ nào thế? Mèo của bạn em bị bệnh, đúng lúc hỏi em có biết phòng khám nào để giới thiệu không?]
Sau khi Thẩm Ám nhắn địa chỉ qua thì khóa điện thoại lại, anh đứng ở ban công tưới cây rồi dựa vào lan can hút một điếu thuốc.
Có một chậu hoa bị phơi dưới mặt trời đến khô héo nên anh dời nó vào phòng khách, trong đầu tự dưng lại nhớ đến cô nàng đứng trước cửa phòng khám giữa trưa nay.
Cô mặc như vậy không nóng sao?
Anh hơi hơi nhướng mày, bình phun trong tay tưới rất nhiều nước vào chậu hoa.
Bởi vì sự việc xen giữa vào ban ngày cho nên anh đã mơ thấy một giấc mơ khó thể tin nổi vào tối đó.
Ở ban công anh nhìn thấy cô nàng mặc trang phục đen kia, anh cầm bình nước tưới lên đỉnh đầu của cô.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, anh mới nhận ra bản thân đã mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, thật hiếm thấy anh mỉm cười một cái.
Vào lúc 7 giờ sáng,Thẩm Ám mang theo bữa sáng đến phòng khám.
Miêu Triển Bằng mệt mỏi không chịu được nữa đã dựa vào sô pha ngủ còn Đàm Viên Viên đang lau bàn.
Thẩm Ám bước đến bàn đăng ký xem qua ghi chép trực ban của đêm qua.
“Anh Ám, tối hôm qua có một cuộc gọi, bảo chúng ta đến nhà ông ấy đỡ đẻ cho bò,…” Đàm Viên Viên vừa cười vừa nói, “Anh Đại Bằng nói làm em cười quá trời.”
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ám cũng không biểu hiện gì, cô thu lại nụ cười rồi