Trước khi Thẩm Ám tan làm vào buổi chiều thì cùng chào hỏi với Miêu Triển Bằng.
Sau đó bước thẳng đến siêu thị và cửa hàng bán hoa, còn gọi điện thoại đặt trước hai phần thức ăn Tây.
Ở siêu thị anh mua hai cái khăn mặt và bàn chải đánh răng tình nhân, còn mua thêm hai cái gối mới nữa.
Thời điểm bước ra, từ trên kệ để hàng nhìn không chớp mắt rồi vươn tay cầm năm hộp bao cao su.
Mắt nhìn đến số lượng món đồ, anh nhướng mày rồi duỗi tay cầm thêm năm hộp nữa.
Thu ngân nhìn anh một cái, mặt mày đỏ bừng cúi đầu quét mã.
Thẩm Ám cầm theo mấy túi nhỏ bước ra thì bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi từng hạt nhỏ.
Anh chạy xe mô tô đến dưới lầu khu nhà Đông Tân, ngừng xe ở hàng hiên tránh mưa rồi cúi đầu nhìn quần áo.
Sơ mi trắng của anh đã ướt hơn phân nửa, lộ ra một mảng lớn hình xăm màu đen bên trong.
Anh lấy một cái khăn mặt từ trong túi to ra lau tóc và quần áo, cầm theo những đồ vật mới mua đến trước cửa nhà của Bạch Lê rồi mới gửi tin nhắn: [Em mở cửa đi.]
Trong lúc chờ đợi, anh nghe thấy tiếng bước chân truyền ra sau cánh cửa, nhưng lại không phải đến trước cửa mà là hướng về bên trong, cuối cùng âm thanh cũng biến mất.
Anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương.
Mãi đến lần thứ hai Bạch Lê mới nhấc máy, căng thẳng đến mức đều có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Thẩm Ám thấp giọng nói: “Em mở cửa đi.”
Giọng nói của Bạch Lê run nhẹ, “Không được…”
“Sao lại không được?” Thẩm Ám cười khẽ, “Bên ngoài trời mưa, trên người anh đều ướt cả rồi.
Em cho anh vào thay quần áo đi.”
“Không, không có quần áo.” Giọng nói của cô run rẩy.
“Anh sẽ bị cảm mất.” Giọng nói Thẩm Ám rất trầm, âm cuối còn có chút khàn khàn thật trêu người.
“Anh…Anh trở về…” Lỗ tai Bạch Lê nóng rực, cả khuôn mặt như bị thiêu đốt.
“Bên ngoài trời mưa đó.” Thẩm Ám khẽ than nhẹ một tiếng, “Em nhẫn tâm để anh dầm mưa về sao?”
Bạch Lê căng thẳng nói không nên lời.
Bên tai lại nghe được giọng nói của Thẩm Ám truyền đến: “Lạnh lắm.”
Giọng của anh rất trầm, tràn ngập quyến rũ, “Cho anh một tấm chăn đi.”
Bạch Lê bịt tai lại, trái tim đập liên hồi như đánh trống, “Không được…”
Thẩm Ám dường như nở nụ cười khàn khàn nói, “Anh ở cửa chờ chăn…của em.”
Anh cố ý dừng lại, trái tim của cô trong chớp mắt tựa như có chút trống rỗng.
Điện thoại bị ngắt máy.
Cô cuộn tròn trên ghế sô pha, cả người được bao bọc trong chăn, một đôi mắt bối rối sợ sệt nhìn về phía cửa.
Sau vài giây, Bạch Lê cắn môi đứng dậy, mặt đỏ tai hồng bước đến tủ cầm một tấm chăn mới.
Không thể đi ra ngoài.
Không thể mở cửa.
Những âm thanh trong não bộ của cô kêu lên, nhịp tim đập loạn gần như muốn rớt ra ngoài.
Trong cổ họng căng thẳng liều lĩnh phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu