Bạch Lê không ăn gì nhiều, mà trốn trong phòng ngay.
Thẩm Ám thu dọn muỗng nĩa cho vào túi, gửi tin nhắn đến nhà hàng, mở cửa treo lên tay nắm, chờ người đến lấy.
Anh khóa cửa lại bước đến ổ mèo, liếc mắt nhìn mèo con, da đã phục hồi khá tốt, anh đứng dậy lấy khăn đi vào nhà tắm, cởi quần áo ra và soi gương trên bồn rửa mặt.
Dưới cổ đều là những hình xăm lớn màu đen.
Không biết cô có sợ đến khóc không.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đứng dưới vòi hoa sen gọi to tên Bạch Lê, một lúc sau, anh nghe thấy âm thanh run rẩy của cô ngoài cửa: “…Có chuyện gì vậy?”
“Không có khăn tắm.
”
“Ừm thật ra…, nó là ở… trên giá bên cạnh.
” Giọng nói của Bạch Lê đều run lên bần bật.
“Anh tìm không thấy.
” Người đàn ông thấp giọng nói một cách mê hoặc: “Em vào giúp anh tìm đi.
”
Bạch Lê không dám đi vào, toàn thân run lẩy bẩy: “…Không được, em…”
Cô chưa kịp nói xong thì cửa phòng tắm đã mở ra, người anh ướt đẫm nước, trần truồng đứng trước mặt cô, một tay vươn ra kéo cô vào trong.
Bạch Lê bối rối nhìn cơ thể người đàn ông, cô sợ hãi kêu lên: “Đừng …Thẩm … Bác sĩ Thẩm … Cứu với…”
Thẩm Ám cười hắc hắc, anh ôm người con gái ấy vào trong lòng, vỗ vỗ lưng cô: “Sợ rồi sao?”
Bạch Lê nhắm mắt không dám nhìn anh, thân thể run lên.
Anh cúi đầu hôn cô: “Nhìn anh.
”
Hàng mi cô khẽ run, nhưng vẫn không dám mở mắt, Thẩm Ám vòng tay lấy vòi hoa sen, Bạch Lê bị nước ấm trên đầu kích thích, mở mắt ra giãy giụa: “Thẩm… a…”
Giọng cô đột ngột thay đổi.
Người đàn ông luồn bàn tay vào quần áo cô, các khớp ngón tay của anh ấn vào quần lót của cô, năm ngón tay anh phủ lên bầu ngực của cô.
Nơi chạm vào dường như bị một luồng điện xẹt qua, Bạch Lê bất lực ưỡn người lên, nức nở kêu: “Đừng…”
Thẩm Ám xuyên qua lớp áo mỏng ngậm lấy đầu nhũ của cô, vừa mút vừa cắn một cách