6 giờ tối, Thẩm Ám nhận được cuộc gọi từ phòng khám.
Đúng lúc cơm hộp anh đặt cũng đến, Thẩm Ám nhận xong thì đặt hộp cơm trên bàn, sau đó đến phòng bếp rửa sạch cái thìa rồi bước ra ngoài.
Bạch Lê vẫn còn làm ổ trên ghế sô pha, buổi chiều cô đã bị Thẩm Ám mạnh mẽ hôn, miệng nhỏ vừa hồng lại vừa sưng, chạm nhẹ một cái thì đã cảm thấy đau.
“Chờ cháo nguội rồi ăn, ăn xong thì bôi cái này ngoài miệng.” Thẩm Ám đặt thuốc vào trong lòng bàn tay cô rồi lại sờ mặt của đối phương, “Ngoan ngoãn nghe lời, anh đi đây.”
Bạch Lê không nhìn anh.
Anh đi đến cửa thì lập tức vòng lại, hôn lên trán cô một cái, “Ngoan, lại đây khóa cửa đi.”
Thân thể Bạch Lê run lên rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi cánh cửa đã bị khóa trái, Thẩm Ám vẫn còn chưa đi mà dựa vào cửa nói, “Nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, biết không?”
Bên tai Bạch Lê nóng lên, muốn phản bác nhưng cổ họng như bị cái gì chặn lại, âm thanh gì đó đều không thể phát ra tiếng.
Thẩm Ám nhẹ nhàng gõ cửa, “Anh đi đây.”
Bước chân của đôi giày da từ gần đến xa, tiếp theo là âm thanh đi xuống thang gác, cuối cùng là tiếng gầm rú của xe mô tô.
Bạch Lê đứng bên cửa sổ của nhà bếp nhìn thấy Thẩm Ám đã thật sự lái xe đi rồi, lúc này cô mới ngồi vào bàn ăn chút gì đó.
Miệng cực kỳ sưng đỏ, cô thổi cháo nguội bớt mới bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.
Cũng không biết vì sao Thẩm Ám lại biết được cô thích các loại cháo.
Sau khi ăn cháo xong Bạch Lê cho bé mèo ăn đồ hộp và thức ăn hạt, thu dọn sạch sẽ rồi mới cầm thuốc mỡ trên sô pha, mở ra bóp một chút bôi trên môi.
Thuốc mỡ mát lạnh, có chút thoải mái, cô cũng bôi thêm nhiều lớp hơn.
Khi Bạch Lê dọn dẹp ghế sô pha thì nghĩ đến đủ loại hình ảnh của mình và Thẩm Ám ở đây, gò má của cô đột nhiên phiếm hồng, bên tai nóng đến cực kỳ.
Bạch Lê ôm chăn bông hướng đến phòng ngủ, trên tấm chăn còn lưu lại mùi hương trên người Thẩm Ám, cô chẳng biết vì sao bản thân lại nhớ đến lời nói khi Thẩm Ám mút mát hôn cổ mình.
“Chờ em nghỉ ngơi tốt rồi sẽ lại làm tiếp.”
Sống lưng cô run lẩy bẩy, ôm tấm chăn bông vội vàng trèo lên giường, cả người tựa như con rùa đen mà rúc vào trong ổ chăn.
Cô chạm vào điện thoại di động thì nhìn thấy tin nhắn Đới Mi gửi đến: [Quả Lê nhỏ, hiệu quả gần đây có chút chậm, có phải vì bận rộn hẹn hò không?]
Mặt Bạch Lê đỏ lên, đánh chữ trả lời lại: [Không phải.]
Đới Mi gửi tin nhắn thoại qua, “Còn nói không có? Hôm qua tớ gửi tin nhắn qua cho cậu mà chẳng thấy hồi âm, ngày hôm qua cậu làm gì đó?”
Bạch Lê nghĩ đến đủ loại chuyện ngày hôm qua, cả người tựa như bị lửa đốt, cô rúc người vào trong chăn bông, hô hấp một lần nữa lại ngửi được mùi hương trên người Thẩm Ám, toàn bộ người bị thiêu đốt, cảm thấy chóp mũi bị kích thích, giống