Bạch Lê xấu hổ đến cả người phát run, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm đến quy đầu.
Thẩm Ám thở thấp một tiếng, kéo cô lại gần hơn chút, toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái tách ra từng mảnh căng chặt, cổ càng nổi thêm mấy đường gân xanh.
Anh cố gắng kiềm chế mà sờ nhẹ tóc cô, giọng nói cực kỳ khản đặc, “Ngậm vào đi.”
Nước mắt chảy trên khuôn mặt Bạch Lê, cơ thể cô vẫn còn run lẩy bẩy, thút tha thút thít mà liếc nhìn anh một cái, ngoan ngoãn há miệng nuốt dương vật vào bên trong.
Kích thước của nó quá lớn khiến cô chỉ mới nuốt một cái quy đầu thôi đã khiến miệng mình căng cứng hình tròn.
Thẩm Ám giữ chặt ót của Bạch Lê, thử thăm dò mà chọc nó vào bên trong, khoang miệng mềm mại đang đè ép dương vật của anh, chống cự sự tiến vào của đối phương.
Anh thở hổn hển vài cái, rút ra bên ngoài một chút rồi lần nữa thử tiến vào bên trong dò xét.
Bạch Lê bị thọc đến sâu trong cổ họng, hai bàn tay nhỏ bất lực vỗ nhẹ vào chân anh, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thẩm Ám sờ nhẹ khuôn mặt cô, rút dương vật ra ngoài một chút rồi lại bắt đầu cắm vào bên trong khoang miệng.
Bạch Lê bị dương vật to lớn kia cắm đến muốn nôn khan, hốc mắt cô toàn bộ đều là nước mắt, cả cơ thể run lẩy bẩy.
Chờ cho đến khi Thẩm Ám buông người ra thì cô đã quỳ gối ở một bên, cúi đầu khóc nức nở.
Thẩm Ám ôm người vào trong lòng, bế bổng cô đến trước bồn rửa tay để súc miệng, thấp giọng an ủi vài câu rồi dịu dàng hôn lên mặt cô.
Quần áo trên người Bạch Lê đều ướt đẫm, Thẩm Ám không cởi nó ra mà chỉ cách lớp quần áo xoa nắn vú thịt của cô, thân thể Bạch Lê rất nhạy cảm, ở bên dưới đã ướt nước, ngón tay anh lần mò tiến vào, chỉ sờ nhẹ một cái bàn tay đã ướt át.
Anh mở vòi sen ra, ôm Bạch Lê đi vào, qua loa tắm rửa một cái thì ở bên cạnh ngậm lấy đầu vú của cô mà liếm mút.
Bạch Lê bị làm đến không chịu nổi, mềm nhũn ở trong lồng ngực anh khóc ô ô lên.
Thẩm Ám cầm khăn tắm quấn quanh người đối phương rồi ôm ra ngoài, trực tiếp bế bổng vào phòng mình.
Anh mở điều hòa, cơ thể đè trên người Bạch Lê, hôn từ miệng nhỏ rồi dần dần dời xuống hai luồng thịt mềm mại kia, vừa cắn nhẹ vừa liếm mút, cuối cùng tách chân của cô ra, liếm hai cánh hoa nộn thịt giữa chân người nọ.
Bạch Lê cong người bật dậy, bất lực mà kẹp chặt chân lại, cô cắn ngón tay vừa khóc vừa gọi tên anh, “Bác sĩ Thẩm…”
Đôi môi mỏng của Thẩm Ám ngậm lấy hai cánh nhụy hoa kia mà mút thật mạnh, nửa người trên của Bạch Lê cong lên, cô duỗi tay đẩy đầu Thẩm Ám ra, khóc lóc kêu cứu mạng.
Thẩm Ám cười nhẹ một tiếng, đầu lưỡi khảy hai viên thịt nhỏ dựng thẳng đứng, môi lưỡi cùng liếm mút, bàn tay còn lại xoa nắn nhũ thịt cô.
Chẳng qua bao lâu Bạch Lê liền thét chói tai mà đạt đến cao trào.
Thẩm Ám lau đi dâm thủy ở trên mặt mình, ôm lấy đôi chân cô quấn chặt eo, cầm dương vật cương cứng đến đau đớn nhanh chóng