Bạch Kiến Uy và Chu Quyên vào phòng ngủ bắt đầu cãi nhau, Bạch Lê được chị cả và chị hai đưa về phòng, Bạch Phi ngồi bên cạnh, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cảnh tượng ấy rất quen thuộc, đã xuất hiện rất nhiều lần, ba mẹ đều ở bên ngoài cãi nhau.
Lúc ấy, nhà của bọn họ còn hơi nhỏ, bốn đứa trẻ chen chúc trong một căn phòng, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, bốn người bọn họ đều sợ hãi trốn trong phòng khóc, Chu Quyên có đôi lúc sẽ phát điên, lôi mấy đứa con kéo ra trước mặt Bạch Kiến Uy, để ông ta có điên lên thì đánh chết bà và mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ sợ hãi vừa khóc vừa la, Bạch Kiến Uy thấy phiền, quăng ném đồ đạc khắp nơi, nồi chén vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, cũng đã trở thành mảnh vỡ bóng ma trong lòng Bạch Lê khi còn nhỏ, từng mảnh từng mảnh ký ức thơ ấu không thể nào quên bắt đầu tuôn trào.
“Sau này em thật sự không trở về nữa sao?” Bạch Tuyết lấy một bộ tai nghe mới từ trong ngăn kéo ra rồi đưa cho Bạch Lê, “Mua cho em nè.
”
Bạch Bình đưa cho Bạch Lê một chiếc khăn quàng cổ màu trắng tự dệt tay, bên trong còn thêu một quả lê màu vàng.
Bạch Lê nói cảm ơn, hít hít mũi nói: “Không về nữa.
”
Bạch Tuyết và Bạch Bình ôm lấy cô, Bạch Phi thấy thế cũng nhào người qua, ôm lấy Bạch Lê, “Chị ba, về nhà đi mà, ba mẹ tức giận nên mới nói vậy…”
Hồi ấy cậu còn nhỏ, không còn nhớ gì, cũng bởi vì còn nhỏ nên ba mẹ xuống tay cũng rất nhẹ, sau khi lớn lên, lại thường xuyên ngốc ngốc bên cạnh mẹ mình, bị trông coi kèm cặp, nên tính tình vẫn chưa trưởng thành, chỉ là một đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời, tính cách rụt rè lại khép kín.
Bạch Lê nhìn cậu nói, “Chờ khi nào mọi người kết hôn thì chị sẽ về.
”
Bạch Phi ngượng ngùng cười cười, “Được ạ.
”
Bạch Kiến Uy từ trong phòng ngủ bước ra, ông vừa uống rượu xong, trên người vẫn còn phảng phất mùi rượu, lửa giận cũng bị thổi bùng lên, chống gậy đi tới phòng Bạch Tuyết, quát lên với Bạch Lê, “Con ra đây!”
Bạch Lê bị tiếng quát này dọa sợ không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Bạch Kiến Uy nhìn thấy, ông vẫn hay nhìn thấy phản ứng này của Bạch Lê, thậm chí cũng đã nhìn rõ biểu cảm kinh sợ trên mặt ba đứa con khác.
Ông xoay người, chống gậy ngồi lên sô pha.
Lúc Bạch Lê bước tới, ông ném sổ hộ khẩu lên bàn tra, “Ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi hẵng đi, cái này con cầm lấy, chuyện hôn lễ, ba và mẹ con sẽ bàn bạc, các con tự mình đi làm đi.
”
Cô không ngờ tới, cuối cùng đồng ý lại là người ba Bạch Kiến Uy của cô.
Người ba không có kiên nhẫn nhất, cũng hay ra tay đánh người nhất.
Bạch Kiến Uy cũng lấy tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Ám ra trả lại, “Cái này con cầm về đi, ba và mẹ con chỉ muốn biết thằng bé nó có tiền hay không thôi, rồi có khả năng cho con một cuộc sống sinh hoạt đầy đủ hay không thôi, đều có rồi, những thứ khác ba và mẹ cũng không quan tâm nữa, con và nó cùng nhau sống tốt là được, sau này không về nhà nữa cũng chẳng sao, nhớ nhà thì về…”
Có lẽ là khoảng thời gian này chân bị thương, điều này đã bào mòn sự kiêu ngạo của ông, cũng có lẽ bởi vì Bạch Lê vừa nãy khóc sướt mướt nói ra những lời đó khiến ông tỉnh táo lại, cũng có thể là vừa rồi trên gương mặt cả bốn đứa nhỏ đồng thời xuất hiện sự sợ hãi đã kích thích tới ông, tóm lại, Bạch Kiến Uy khó có được lúc nói chuyện mềm mỏng, còn nói rất nhiều.
“Năm nay ở nhà ăn tết đi.
” Bạch Kiến Uy nhìn cô rồi nói: “Người một nhà hiếm khi mới