Ngày thứ hai.
Trầm tranh mang tâm tình trầm trọng đi đến bệnh viện.
Anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý bị Trương viện trưởng khai trừ, bởi vậy khi anh đi vào văn phòng, thời điểm thấy đồng nghiệp Tiểu Tôn hướng về phía mình bước nhanh tới, anh cũng không có chút nào giật mình.
Anh cho rằng Tiểu Tôn sẽ hỏi chuyện ngày hôm qua hoặc là trực tiếp nói cho anh rằng anh đã bị đuổi việc rồi, nhưng không ngờ được ——
"Ai, anh đã nghe nói chưa", Tiểu Tôn kéo anh lại, trên mặt đầy vẻ muốn tám chuyện, "Tối hôm qua bệnh viện chúng ta bị người ta thu mua!"
Trầm Tranh lần này là thực sự sững sốt.
"Thu mua?"
"Đúng vậy, nghe nói là được một nhân vật giàu có, dùng số tiền lớn hơn gấp hai lần giá trị thực, yêu cầu lén lút thu mua bệnh viện của chúng ta, cái nhóm lão già hội đồng quản trị liền như nhặt được vàng, không thể chờ đợi thêm chút nào liền đồng ý rồi. Bộ phận pháp lí bên kia tăng ca suốt đêm, dĩ nhiên trong một buổi tối liền giải quyết ổn thỏa!"
Trầm Tranh kinh ngạc tột độ.
Anh đương nhiên biết, Trương viện trưởng có thể làm được chức viện trưởng này cũng bởi vì cùng hội đồng quản trị bên kia có móc nối quan hệ, giờ cả hội đồng quản trị xảy ra chấn động lớn như vậy, Trương viện trưởng kia sẽ ra sao đây?
Tiểu Tôn thực sự là nắm rõ tất cả mọi chuyện bát quái xảy ra trong bệnh viện, không hề phụ sự kì vọng của mọi người lập tức mở miệng: "Trương viện trưởng hả, đã bị sa thải rồi, phó viện trưởng Tôn được bổ nhiệm lên, chỉ thị cũng đã đưa xuống rồi, đang dán ở bảng thông báo ở bên kia".
Trầm Tranh hoàn toàn không thể tin nổi vận may này của mình.
Anh hôm qua vừa đắc tội viện trưởng, không nghĩ tới hôm nay liền đúng dịp bệnh viện bị thu mua, viện trưởng còn bị sa thải. Tất cả mọi chuyện đều trùng hợp hoàn mĩ tựa như có người đã sớm an bài hết thảy.
"Vì vậy, anh không cần phải lo lắng nữa!" Trầm Tranh vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc không thể tin tưởng vận may của chính mình, Tiểu Tôn bên cạnh liền trấn an vỗ vỗ vai anh.
"Trương viện trưởng cũng sẽ không thể vì chuyện ngày hôm qua mà chèn ép anh được".
Nghe thấy bốn chữ "chuyện ngày hôm qua" liền làm thần kinh Trầm Tranh căng thẳng.
"Cậu...Cậu biết rồi?" Anh nhìn Tiểu Tôn, sắc mặt hơi trắng bệch.
Tiểu Tôn thế nhưng chỉ qua loa gật đầu, "Đúng vậy, viện trưởng Tôn đều đã thông báo rồi a, nói viện trưởng Trương cấu kết với công ty dược có mưu đồ bất chính, còn uy hiếp rất nhiều bác sĩ phải nghe theo lời hắn. Người nào không nghe theo đều bị hắn cho người đánh, viện trưởng Tôn còn điểm danh biểu dương những người này, nhưng mà dù gì họ cũng đã bị đánh rồi nên cũng phải làm gì đó để trả lại công bằng cho họ..."
Tiểu Tôn cằn nhằn lan man một tràng, nhưng những lời kế tiếp của nàng căn bản không lọt vào tai Trầm Tranh.
Sắc mặt anh khẽ biến, càng nghĩ càng thấy mọi việc không hề đơn giản.
Bệnh viện bị thu mua cùng viện trưởng Trương bị sa thải miễn cưỡng có thể nói là số anh may mắn, nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm qua lại hoàn toàn thay đổi thành một câu chuyện khác, tại sao lại như vậy?
Anh thế nào lại cảm giác thật giống như có người cố ý để cho viện trưởng Tôn nói như vậy để che dấu chân tướng hôm qua, tránh cho những người thấy đợc sự kiện hôm qua nghị luận sau lưng anh?
Trong đầu chợt lóe lên, nhưng chưa kịp để anh cẩn thận suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh huyên náo từ ngoài phòng làm việc truyền đến.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tôn không nhịn được hiếu kì, liền lập tức cầm theo bình nước chạy ra ngoài.
Một lát sau, cô nàng chạy về, mặt mày hớn hở.
"Ai, ai, ai... tân chủ tịch đang đi từng khoa để chào hỏi đấy, sắp đến khoa nội của chúng ta rồi!" Tiểu tôn vừa nói một bên lại không nhịn được ngóng cổ ra hành lang trông đợi, âm thanh bên ngoài truyền đến càng rõ, Tiểu Tôn liền không nhịn được ló đầu ra nhìn. Không biết nàng ta nhìn thấy gì lại đột nhiên phát ra tiếng la thất thanh phi thường không phù hợp với sự điềm tĩnh, tự nhiên của một bác sĩ, "Trời ơi! Đó chính là tân chủ tịch sao!?! Ôi mẹ ơi, làm sao lại là một thiếu niên đẹp trai như vậy!!!". Trầm Tranh thời điểm nghe được hai tiếng "thiếu niên" trong lòng một trận hồi hộp.
Mà cùng lúc đó, âm thanh bên ngoài rốt cuộc dừng lại trước cửa văn phòng khoa nội.
Trầm Tranh ngẩng đầu, liền nhìn thấy tân viện trưởng cùng chủ nhiệm các khoa đi theo sau một thiếu niên anh tuấn, bước vào văn phòng. Mà thiếu niên đi đầu kia tựa hồ đối với văn phòng kha nội này không có chút nào xa lạ, vừa đi đến liền thẳng tắp ngẩng đầu lên, chuẩn xác