Ngày thứ 2 là ngày Trầm Tranh ở lại trực ban.
Buổi tối, anh xem xét các phòng một lượt, trở về phòng xem lại mấy bài luận văn, đến khuya rốt cuộc cũng đến giờ giao ban.
Anh đơn giản dặn dò đồng nghiệp vài câu về tình hình bệnh nhân, sau đó thay áo blouse trắng thành thường phục.
Thời điểm Trầm Tranh trực đêm thường sẽ không lái xe, anh sợ mệt mỏi lái xe sẽ phát sinh sự cố, bởi vậy mỗi lần đều là bắt taxi về.
Anh một bên vừa hướng thang máy đi đến, một bên lấy ra điện thoại di động chuẩn bị đặt xe, cũng không muốn lúc này——
Một loại cảm giác kì dị đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.
Anh đột ngột quay đầu, chỉ thấy được hành lang của khu nội trú phía sau trống rỗng, dưới ánh đèn điện lờ mờ không có một bóng người.
"Bác sĩ Trầm?" Lúc này một tiểu y tá vì nhìn thấy Trầm Tranh đứng tại chỗ hồi lâu, không khỏi cảm thấy kì quái bước đến, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Trầm Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần, hướng tiểu y tá cười cười, "À! Không có chuyện gì!"
Nhưng vưa dứt lời, anh vẫn không nhịn được, ngờ vực liếc mắt trở lại hành lang trống rỗng phía sau.
Vừa nãy là ảo giác của anh sao?
Anh tại sao lại cảm thấy giống như có người đang theo dõi mình?!?
Trầm Tranh khẽ cau mày, đang suy nghĩ có phải do gần đây bản thân nhất thời mệt mỏi quá độ mới sinh ra ảo giác như vậy, cũng không kịp phòng bị ——
Một cánh tay hữu lực, xương bàn tay rõ ràng đột nhiên từ phía sau vươn tới, đem hai mắt của anh che lại. Tiếp đó một âm thanh mang theo tiếng cười khẽ vang lên bên tai anh ——
"Đoán. Đoán xem ta là ai~"
Mắt bỗng nhiên bị che kín, Trầm Tranh ban đầu thần kinh đang căng thẳng giờ phút này càng thêm kinh hoảng!
Phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn giãy dụa, cũng không ngờ 1 giây sau, một mùi hương sữa tắm quen thuộc pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạn từ phía sau truyền đến.
Dây thần kinh như đang căng ra của Trầm Tranh trong nháy mắt liền giãn hạ xuống.
Giây tiếp theo, anh cũng không vội giãy dụa nữa, chỉ là tùy ý để cho bàn tay kia che kín mắt của chính mình, lạnh lùng mở miệng: "Lục Vũ Ngang, em quậy xong chưa?"
Đúng vậy!
Người đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, chơi trò che mắt với Trầm tranh chính là Lục Vũ Ngang.
Cậu nghe thấy Trầm Tranh chính xác gọi tên của mình, đáy mắt không giấu nổi kinh ngạc. Cậu buông tay, nhướn mày, ngữ khí mang theo vài phần vui vẻ: "Anh, sao anh biết là em?"
Cậu hỏi câu này hoàn tòan là vì hiếu kì, nhưng không nghĩ tới Trầm Tranh không hề trả lời vấn đề của cậu, mà đột nhiên xoay người, dán sát vào mình.
Trầm Tranh từ trước tới giờ đều luôn rất chừng mực, cho dù là từng cùng Lục Vũ Ngang sống chung một nhà, gọi nhau là anh em, nhưng xưa nay đều chưa từng có những hành động quá thân mật.
Bởi vậy Lục Vũ Ngang hoàn toàn không nghĩ tới Trầm Tranh lại đột nhiên nhích lại gần mình, cả người trong nháy mắt đều sững sốt. Mãi đến khi hô hấp của Trầm Tranh ở trên cổ cậu ôn nhu thổi tới, cậu mới như bừng tỉnh, gần như là theo bản năng rút lui một bước, "Anh, anh làm gì?"
"Đừng nhúc nhích!" Trầm Tranh thế nhưng lại không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Lục Vũ Ngang, một phát liền bắt được cánh tay của Lục Vũ Ngang, dựa vào càng gần hơn, ở trên người Lục Vũ Ngang cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới.
Mãi đến khi ngửi được rõ ràng một luồng hương vị thuốc lá từ trên ống tay ống của Lục Vũ Ngang truyền đến, anh mới ngẩng đầu lên.
"Quả nhiên a~". Sắc mặt anh khó coi, "Vũ Ngang, em hút thuốc?"
Vẻ mặt Lục Vũ Ngang lập tức cứng đờ.
Tiêu rồi!!!
Cậu làm sao lại quên mất buổi chiều hôm nay có hút thuốc nhưng lại quên thay quần áo.
"Cái này, em không có hút thuốc, là bọn Trương Hằng hút, quần áo trên người em chỉ là bị dính vào..."
Cậu biết Trầm Tranh là bác sĩ không hề thích người khác hút thuốc, ngay lập tức thuận miệng biện lí do, không ngờ chính mình còn chưa nói xong, Trầm Tranh đã đột ngột đưa tay đến túi quần của cậu.
Lục Vũ Ngang: "! ! !"
Trầm Tranh sớm đã nhìn thấu bản lĩnh ba hoa của tên nhóc này, bởi vậy căn bản không hề có ý định nghe cậu phí lời, liền trực tiếp tự mình động thủ tìm chứng cứ.
Anh thậm chí cũng không cho Lục Vũ Ngang cơ hội phản ứng, ngón tay thon dài ngay lập tức thăm dò vào trong túi quần của Lục Vũ Ngang, tìm tòi một trận, quả nhiên tìm được một cái hộp...
"Người khác hút thuốc?!?" Sắc mặt của anh nhất thời trầm xuống, đem hộp thuốc lá rút ra, hướng về phía Lục Vũ Ngang, mặt không cảm xúc huơ huơ, "Vậy em nói cho anh biết, hộp thuốc lá này cũng do Trương Hằng nhét ở đây sao?"
Lục Vũ Ngang: "..."
Cậu đã cảm thấy kì quái, anh trai thẹn thùng đó giờ làm sao đột nhiên biến thành chủ động như vậy, lần mò bắp đùi cậu một hồi...
Sờ thật lâu, rốt cuộc là muốn tìm hộp thuốc lá!
Làm cậu cao hứng hụt một hồi!!!
"Anh~ Em sai rồi!". Nam nhân co được dãn được chính là