Tập đoàn Lục thị.
Bên trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc, Lục Đình Hàn đứng trước bàn làm việc của mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Lục Vũ Ngang mày đây là ý gì?" Hắn nhìn thiếu niên đang ngồi chiễm chệ vào vị trí của mình, phẫn nộ chất vấn: "Mày đưa những người này đến chỗ của tao rốt cuộc muốn làm gì?"
Chỉ thấy sau lưng Lục Đình Hàn là một đám người mặc đồng phục chỉnh tề, bên trong phòng làm việc của hắn, cấp tốc đi lại, đem toàn bộ văn kiện trong phòng dán giấy niêm phong, vẻ mặt lạnh lùng máy móc.
Mà Lục Vũ Ngang đang bị Lục Đình Hàn chất vấn, lúc này đang ngồi hết sức nhàn nhã sau bàn làm việc, lưng tựa lên ghế, chân gác lên bàn, trong tay nghịch một cái điện thoại, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của hắn.
Mà chính chủ càng xác nhận, cậu thậm chí còn không thèm nghe Lục Đình Hàn đang nói cái gì.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, một lỗ tai đang đeo tai nghe, hướng màn hình cười cười mở miệng: "Trương Hằng, đồ ngu này, lại để chết sớm như vậy, mỗi lần đều phải chờ tôi gánh cho thắng, còn thú vị sao?"
Trong tai nghe ngay lập tức truyền đến tiếng mắng chửi không cam tâm của Trương Hằng:
"F*ck! Con mẹ nó Lục Vũ Ngang nếu cậu có bản lĩnh thì ra đây một chọi ba đánh chết bọn này a! Nếu như cậu có thể thắng tôi liền gọi cậu một tiếng "Ông nội"".
"Đừng!" Lục Vũ Ngang không để ý lắm, "Tôi không muốn có đứa cháu như cậu!"
Trương Hằng bên kia: "..."
Hắn vẫn còn muốn tiếp tục mắng người, lúc này bên trong điện thoại lại truyền đến một trận tiếng súng kịch liệt, một giây sau màn hình liền chuyển cảnh kèm theo một chuỗi tiếng nhạc chiến thắng.
"Done!" Lục Vũ Ngang lúc này mới kéo xuống tai nghe, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Đình Hàn lúc này đã tức giận đến xanh mặt.
Cậu giống như lúc này mới chú ý đến Lục Đình hàn cũng có mặt ở đây vậy, nhíu nhíu mày, một bộ dáng biết rõ còn hỏi: "Lục Đình Hàn, mày lúc nãy nói chuyện với tao à?"
Lục Đình Hàn thật sự là đang sống sờ sờ cũng bị làm cho tức chết mà.
Hôm nay hắn đang yên đang lành ngồi trong phòng làm việc, cũng không ngờ Lục Vũ Ngang đột nhiên mang một đám người xông vào, nói hắn mấy năm gần đây ở trong Lục thị ăn hối lộ, cần phải điều tra.
Hắn lập tức muốn nói rõ ràng, nhưng là tên tiểu tử này căn bản không có ý định để ý tới hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế liền bắt đầu chơi game.
Tên nhãi này nhất định là cố ý!
Lục Đình Hàn hiện tại hận không thể nhào tới xé xác cái tên ranh con hỗn xược này, nhưng suy cho cùng ở đây nhiều người ngoài như vậy, Lục Vũ Ngang tốt xấu gì cũng là em trai trên danh nghĩa của hắn, hắn cũng phải giữ thể diện của một người đứng đầu chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận, cắn răng nói: "Lục Vũ Ngang, tôi không biết cậu đã nghe ai nói hươu nói vượn hãm hại tôi, nhưng tôi tuyệt đối không có nhận hối lộ, càng không có chuyện tham ô quỹ của công ty, trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó".
"Hiểu lầm?" Lục Vũ Ngang như nghe được chuyện hài, cười lạnh một tiếng, buông điện thoại trong tay xuống cầm lên một phần văn kiện ném sang cho hắn: "Ngươi nhìn cho rõ ràng những thứ này, lại nói xem tôi có hiểu lầm hay không".
Lục Đình Hàn hoảng loạn cầm lấy những văn kiện kia, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong sắc mặt hắn liền trắng bệch như tờ giấy.
Bên trong hiển nhiên rõ ràng rành mạch ghi lại từng lần hắn giả mạo khai gian thu chi, gần như là tổng hợp đầy đủ.
"Mày..." Lục Đình Hàn cuối cùng dường như không biết phải nói gì, nhìn Lục Vũ Ngang trước mặt, môi không khống chế được run rẩy, "Mày đã biết hết những việc này! Tại sao lại không vạch trần tao từ sớm?"
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Lục Đình Hàn, Lục Vũ Ngang chỉ nở nụ cười. Một nụ cười hờ hững hệt như dáng vẻ lúc thắng trò chơi khi nãy:
"Tao quả thực đã sớm biết". Cậu tiện tay nghịch nghịch chiếc điện thoại, như cười như không mở miệng, "Nhưng mà, nhìn mày không chút tiền đồ, ngu xuẩn đắc ý sau lưng tao, không phải càng thú vị hơn sao?"
Một câu nói này liền trực tiếp đánh đổ lòng tự tôn của Lục Đình Hàn.
"Lục Vũ Ngang mày là tên khốn!" Hắn gào lên, lập tức muốn xông đến chỗ Lục Vũ Ngang, thế nhưng vệ sĩ bên người cậu đã sớm có chuẩn bị, đem hắn đè lên bàn làm việc.
Lục Đình Hàn bị ép cả người trên bàn, hành động bị hạn chế, chỉ có thể mặt mày dữ tợn rít gào, "Lục Vũ Ngang tên khốn kiếp này! Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó tao đã để mày chết trong tay bọn bắt cóc rồi!"
Lục Đình Hàn nói nhũng lời này đều tràn đầy sát khí, thế nhưng Lục Vũ Ngang chỉ cười gằn một tiếng:
"Giết chết tao?" Cậu trào phúng mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Đình Hàn, cúi người cười lạnh: "Lục Đình Hàn, mày thật là đến cuối cùng vẫn ngu xuẩn như mọi khi. Mày đến bây giờ vẫn cho rằng vụ bắt cóc năm đó tao thật sự cái gì cũng không biết sao?"
Lục Đình Hàn mặt cắt không còn một giọt máu.
Con ngươi trong mắt trợn to tràn đầy hoảng loạn cùng không thể tin được nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, âm thanh cũng nhuốm run rẩy: "Mày có ý gì?!?"
"Ý tứ của tao còn không rõ ràng sao?" Lục Vũ Ngang khẽ vỗ vài cái trên mặt Lục Đình Hàn, "Phi vụ bắt cóc năm đó, chính là do tao cố ý, nếu không phải như vậy tao sao có thể thoát khỏi sự khống chế của bọn mày trong ba năm?!"
Lục Đình Hàn trong đầu ầm ầm chấn động.
Sáu năm trước, hắn vì đoạt quyền thừa kế Lục gia, chính mình bày ra vụ bắt cóc này, chính là muốn mượn tay bọn cướp giết chết Lục Vũ Ngang.
Cả quá trình bắt cóc đều rất thuận lợi, giờ hồi tưởng lại mới thấy thuận lợi quá mức này chính là điểm bất thường. Nhưng lúc đó đến giai đoạn cuối cùng của kế hoạch là giết chết con tin lại xảy ra vấn