Sáng hôm sau, Trầm Tranh đúng giờ thức dậy, Lục Vũ Ngang đã không còn thấy bóng dáng.
Anh mở điện thoại của mình lên, phát hiện cái app tội đồ kia đã bị Lục Vũ Ngang xóa mất, mà trên màn hình nhấp nháy hiển thị một tin nhắn Wechat của Lục Vũ Ngang gửi tới.
[Anh, bữa sáng em đã mua sẵn rồi, để ở phòng ăn. Anh sau khi thức dậy nhớ phải ăn đó.]
Trầm Tranh rời giường, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng đẵ được dọn sẵn trên bàn ăn, không chỉ như vậy, căn phòng cũng đã đợc thu dọn qua, ngay cả phòng tắm hôm qua cũng sạch sẽ không dấu vết, thật giống như hôm qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng Trầm Tranh chính là không có cách nào xem chuyện đó như chưa từng xảy ra.
Anh cúi đầu, thống khổ mà xoa xoa mi tâm.
Quá hoang đường. Thật sự hoang đường.
Anh hôm qua lại cùng tiểu Ngang...
Tuy rằng chỉ là dùng tay, cũng không hề làm thêm gì khác, nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Trầm Tranh!
Từ bây giờ, anh thật sự không biết nên cùng Lục Vũ Ngang đối mặt như thế nào.
Nghĩ tới đây, ngay cả bữa sáng Lục Vũ Ngang mua anh cũng không có tâm tình đụng đến, đang định đi uống ly nước để trấn định lại cảm xúc, ngay lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại đáy mắt Trầm Tranh xẹt qua vẻ bối rối, anh sợ lúc này Lục Vũ Ngang lại gọi điện cho mình, nhưng may mắn là khi anh cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị là Tiểu Tôn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, bắt máy.
"Alo"
"Alo, Trầm Tranh, anh đang ở đâu a!" Điện thoại vừa kết nối bên trong truyền tới giọng nói mang vẻ lo lắng của Tiểu Tôn, "Anh đừng nói là chưa rời giường nha! Mọi người ở đây đều đang đợi anh đấy!"
"Chờ tôi?" Trầm Tranh sửng sốt, "Hôm này không phải là được nghỉ Trung Thu sao?"
"Ông trời ơi!" Giọng Tiểu Tôn đầy vẻ khó tin, "Trầm Tranh, anh quên hôm nay khoa nội của chúng ta có tổ chức hoạt động nghỉ phép à?" Trầm Tranh giật mình, lúc này mới nhớ đến, việc này xác thực Tiểu Tôn đã từng đề cập với chính mình. Kỳ nghỉ Trung Thu này bệnh viện tổ chức cho mọi người ra ngoài du lịch theo khoa. Khoa nội của anh cuối cùng quyết định địa điểm chính là đi thành phố S bên cạnh một đảo nhỏ ba ngày hai đêm.
Trầm Tranh vốn là nhớ rõ chuyện này, khuya hôm trước còn đặc biêt chuẩn bị xong xuôi hành lí rồi, nhưng tối hôm qua lại cùng Lục Vũ Ngang nháo một trận, kết quả anh hoàn toàn quên mất sự kiện này!
"Bây giờ tôi liền chạy đến". Anh hoảng loạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Mọi người đều đã ở bệnh viện rồi à? Còn bao lâu thì xuất phát?"
"Không sao, vừa nãy bệnh viện có thông báo sẽ phát quà Trung Thu cho mỗi người, sau đó mới xuất phát. Vì vậy anh nhanh lên một chút mau đến đây". Trầm Tranh vội vàng tắt máy, liền lập tức chuẩn bị đi ra ngoài.
May mà hành lí hôm trước cũng đã thu thập xong, anh đơn giản tắm rửa một chút, thay quần áo liền nhanh chóng ra ngoài.
Lái xe đến bệnh viện, Trầm Tranh liền nhìn thấy ngoại trừ anh vừa đến cùng một số bác sĩ có ca trực đứng ở ngoài, tất cả mọi người khoa nội đến đông đủ đang đợi ở trong văn phòng.
Anh nhất thời cảm thấy xấu hổ cực điểm, mau chóng nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi mọi người tôi đến muộn".
Trầm Tranh bởi vì tính cách ôn hòa mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng không tệ, bởi vậy hầu như mọi người đều không có ý định trách cứ anh, còn quan tâm dồn dập hỏi thân thể anh có phải không khỏe chỗ nào không nên mới đến muộn.
Trầm Tranh quẫn bách xua tay nói không có, càng đáng giận hơn là anh không biết nên giải thích như thế nào. Lại ngay lúc này một đạo âm thanh châm chọc vang lên bên tai:
"Tôi thấy bác sĩ Trầm không hẳn là thân thể không thoải mái đâu, chẳng qua lại giống như đêm qua phóng túng quá độ nên hôm nay mới thức dậy muộn".
Thời điểm nghe thấy âm thanh này thân thể Trầm Tranh cứng đờ, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt nhã nhặn của Tô Viễn Bạch lúc này mang đầy vẻ trào phúng.
Vì là hoạt động của khoa nội, Tô Viễn Bạch cũng là bác sĩ trong khoa hiển nhiên hắn cũng có mặt ở đây, hôm nay hắn phối áo sơ mi cùng quần tây lúc này đang ngồi nhàn nhã ở chỗ ngồi của mình, lạnh lùng nhìn Trầm Tranh.
Không gian chung quanh tức thời trở nên dị thường lúng túng.
Mọi người ở đây tuy rằng không biết chuyện trước kia của Trầm Tranh cùng Tô Viễn Bạch, nhưng trải qua quãng thời gian làm việc chung mấy tháng bọn họ càng mơ hồ cảm thấy Tô Viễn Bạch này thật giống như không hề ưa thích Trầm Tranh.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Tôn lanh lẹ chạy ra đây giải vây.
"A kỳ thật chúng tôi đợi cũng không phải lâu. Không phải vừa nãy quản lí nội vụ bên kia điện qua nói lần này ông chủ nhỏ đã chuẩn bị quà Trung Thu cho chúng ta bảo chúng ta qua lấy sao, vì vậy cho nên cũng không tính là Trầm Tranh làm lỡ thời gian".
Nghe thấy lời này, Trầm Tranh sững sốt một chút: "Ông chủ nhỏ?"
"Đúng nha". Tiểu Tôn không dấu nổi nụ cười, "Chính là em trai của anh đấy, thật sự là vô cùng tâm lí luôn, còn tặng cả qua Trung Thu nữa, trước đây cái đám hội đồng quản trị gồm mấy lão già kia cũng chưa bao giờ nghĩ cho chúng ta cẩn thận như vậy".
Ngay khi Tiểu Tôn vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, những người có nhiệm vụ đi lấy quà cũng đã khiêng mấy thùng lớn trở về.
Chỉ thấy bên ngoài thùng dán hai chữ thật lớn [KHOA NỘI], mọi người nhanh chóng mở thùng ra bên trong là một loạt hộp quà nhỏ đợc gói cẩn thận, bên trên còn có ghi số phòng làm việc thay cho tên của từng bác sĩ.
Mọi người rất nhanh liền hào hứng tìm hộp quà của chính mình, không thể chờ đợi thêm mà mở quà.
Thời điểm nhìn thấy quà được gói bên trong, từng người họ lần lượt há hốc mồm.
"Của tôi không phải là bút máy Vạn Bảo Long đó chứ??? Má ơi, món này tôi đã từng thấy qua, giá của nó phải đến mấy vạn tệ!?!"
Những bác sĩ sau khi đã mở quà nhận ra đồ vật bên trong tất cả đều trợn tròn mắt, "Ông chủ này của chúng ta thật sự chi vô cùng mạnh tay a, bút máy mấy vạn một cây lại tặng số lượng nhiều như vậy!"
"Bút máy?" Những người khác cũng đã mở ra bút máy của mình, sửng sốt, "Nhưng tôi nghe người của những khoa khác nói quà của họ đưa tới là bánh Trung Thu nha".
"Vậy chỉ có khoa nội chúng ta mới có?" Tiểu Tôn lập tức phản ứng lại, hướng về phía Trầm Tranh nháy mắt cười, "Xem ra chúng ta đều là hưởng hào quang của bác sĩ Trầm nha!".
Trầm Tranh thế nhưng lại cười không nổi, thậm chí hộp quà trong tay cũng không có mở ra.
Anh không thể hiểu nổi, tên nhóc Lục Vũ Ngang này rốt cuộc đang làm cái gì.
Toàn bộ mọi người, ngoại trừ Trầm Tranh còn một người nữa cũng đang chậm chạp mở quà của mình, chính là Tô Viễn Bạch.
Tô Viễn Bạch nhìn hộp quà trước mắt, sắc mặt mù mịt thêm mấy phần.
Bút máy Vạn Bảo Long, hắn tự nhiên sẽ không thèm khát trước món quà này, càng không muốn nhận quà của cái tên Lục Vũ Ngang kia.
Nhưng rất hiển nhiên, ngoại trừ Tô Viễn Bạch, mọi người ở khoa ngoại đều rất hài lòng với những món quà nhận được.
Mọi người sau khi mở ra tất cả hộp quà mới phát hiện dù quà đồng nhất đều là bút máy nhưng màu sắc lại không hề giống nhau.
Của bác sĩ nữ là màu đỏ, bác sĩ nam là màu xanh hoặc đen.
Mọi người tràn đầy hứng thú nhìn bút máy của nhau, lại phát hiện Trầm Tranh còn chưa mở hộp quà trên tay mình, không khỏi hiếu kì tập hợp lại một chỗ.
"Trầm Tranh, cậu mở hộp quà của mình ra đi, xem của cậu là màu gì?"
Trầm Tranh vẫn còn đang suy nghĩ về Lục Vũ Ngang, bởi vậy cũng không có tâm tình để ý đến cái gì bút máy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đầy mặt hiếu kì của các đồng nghiệp, anh cũng không tiện từ