Bên này, Trầm Tranh sau khi cáo biệt với Cố Linh Linh liền trực tiếp trở về nhà.
"Tiểu Ngang". Anh đẩy cửa bước vào, một bên ở huyền quan thay giày, một bên thuận miệng nói, "Em đang định nấu cơm hả? Đợi anh vào giúp em".
"Được", Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng bước chân lười biếng của Lục Vũ Ngang, Trầm Tranh thay xong dép đứng dậy, mà khi giương mắt nhìn thấy thiếu niên trước mặt, cả người anh liền đông cứng!
Lục Vũ Ngang vừa mới tắm xong đi ra, trên người không mặc quần áo, chỉ có một cái khăn tắm tùy tiện quấn ngang hông, lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng hoàn hảo đều phơi bày ra, hơi liếc mắt là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ. Những giọt nước đọng lại chảy xuôi theo từng múi cơ bụng, tiếp tục chảy xuống...
Đầu óc Trầm Tranh choáng váng: "Lục Vũ Ngang, tại sao em không mặc quần áo hả?"
Lục Vũ Ngang nguyên bản đang cầm khăn lau tóc, nghe thấy tiếng trách cứ của Trầm Tranh không khỏi có mấy phần ngơ ngác: "Em tại sao lại phải mặc quần áo?!"
Trầm Tranh im lặng.
Đúng vậy, ba năm trước thời điểm anh và Lục Vũ Ngang ở cùng nhau, cũng là đều không mặc quần áo ở trong nhà đi tới đi lui, khi đó anh hoàn toàn không có ý kiến. Chỉ có điều, thiếu niên non nớt ngày trước bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành, cả người toát ra hormone nam tính, đối với Trầm Tranh có ham muốn với nam giới quả thực là sự mê hoặc nguy hiểm.
Trầm Tranh chưa từng ở trước mặt Lục Vũ Ngang cố ý che giấu tính hướng của chính mình, nhưng suy cho cùng 3 năm trước Lục Vũ Ngang vẫn còn nhỏ, anh cũng thể xác định được cậu đến cùng có biết hay không anh thích nam nhân, vì lẽ đó trong chốc lát anh cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Bởi vì..." Cuối cùng anh chỉ có thể nhắm mắt mở miệng, "Bởi vì anh sợ em sẽ cảm lạnh!"
"Cảm lạnh!?!" Lục Vũ Ngang sững sốt, nhìn ngoài trời nắng đẹp rạng rỡ, càng thêm không hiểu chuyện gì. "Anh, cái thời tiết này muốn cảm lạnh e là có chút khó".
Trầm Tranh tự biết chính mình nói sai lời, chỉ có thể trầm mặt không nhìn tới gương mặt Lục Vũ Ngang, thuận tay lấy một cái áo trên sào đồ ném cho Lục Vũ Ngang, sau đó liền xay người đi vào nhà bếp.
Trầm Tranh làm vài món đơn giản, lúc đi ra liền thấy Lục Vũ Ngang đã đem quần áo mặc vào, đang đứng bày bát đũa.
Thiếu niên tóc ngắn bởi vì vừa tắm xong mà so với bình thường càng thêm nhu hòa, gò má anh tuấn, xương hàm góc cạnh giờ phút này lại thêm vài phần mềm mại, đáng yêu.
Bước chân Trầm Tranh hơi dừng lại một chút.
Thời khắc này, anh mới chân thực cảm giác được, em trai anh thật sự đã trở về.
Người thân duy nhất của anh, đã trở về...
Mặc dù là...
Ánh mắt Trầm Tranh lại rơi xuống trên cổ tay Lục Vũ Ngang, ánh mắt liền ảm đạm xuống. Trên cổ tay cậu là chiếc đồng hồ đeo tay Richard Mille. Chỉ một cái đồng hồ này liền có thể mua được cả căn nhà.
Trầm Tranh cúi đầu tự giễu.
Lục Vũ Ngang đã trở về, nhưng cậu đã sớm không còn là cậu nhóc cần sự bảo bọc của 3 năm trước kia. Cậu hôm nay chính là người thừa kế của Lục gia, càng có gia đình cùng người thân của chính mình.
Đáy mắt chợt như gợn sóng, Trầm Tranh rất nhanh liền đem đồ ăn đặt lên bàn, chủ động mở miệng: "Tiểu Ngang, em tính khi nào thì chuyển về Lục gia".
Lục Vũ Ngang đã ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên nghe được câu này của Trầm Tranh, cậu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén có phần đáng sợ.
"Anh!" Cậu nheo nheo mắt, "Anh là đang đuổi em đi sao?"
"Đương hiên không phải". Trầm Tranh lúng túng cúi đầu xới cơm. "Anh chỉ nghe nói Lục lão gia thân thể không tốt, Lục gia để em tốt nghiệp trước