Tô Viễn Bạch nỗ lực muốn làm chính mình vờ như cái gì cũng không biết, không ngờ được vừa đi tới nhà ăn liền bắt gặp Trầm Tranh đang hứng nước.
Bởi vì vòi nước có chút thấp Trầm Tranh lúc này cả người đều phải hơi khom xuống, áo sơ mi dưới áo blouse trắng cởi bỏ hai nút đầu, theo động tác khom người của anh, lộ ra xương quai xanh cùng làn da trắng nõn bên trong.
Yết hầu Tô Viễn Bạch nhất thời căng thẳng.
Nhưng một giây sau, hắn lại nghĩ đến ——
[Vừa nãy Trầm Tranh cũng là bộ dáng như vậy mê hoặc Trương viện trưởng? Là trực tiếp mở nút áo đồng dạng hiện tại khom người nằm sấp trên bàn làm việc...]
Trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng đó, lửa giận áp chế trong ngực nãy giờ lập tức bộc phát.
Lúc này, Trầm tranh đã hứng xong nước, anh vừa đậy nắp, vừa chuẩn bị xoay người trở lại văn phòng, không hề phòng bị mà bắt gặp Tô Viễn Bạch sắc mặt âm trầm đứng sau lưng.
"Đàn anh?!" Anh sửng sốt, chưa kịp phản ứng, cổ tay liền bị Tô Viễn Bạch một phát bắt được.
[Loảng xoảng]
Bình nước rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Tô Viễn Bạch lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, đem Trầm Tranh áp lên tường.
"Trầm Tranh!!!" Hắn cúi đầu nhìn thanh niên thanh tú, sạch sẽ trước mặt, ẩn trong con ngươi hẹp dài là hàn ý lạnh lẽo: "Vì tiền cùng quyền thế, cậu thực sự đến cả tôn nghiêm cũng không cần sao?"
Trầm Tranh sững sốt há hốc mồm.
Anh hoàn toàn không hiểu được Tô Viễn Bạch đột nhiên phát điên cái gì, có chút căng thẳng nhìn quanh bốn phía xem có người chú ý hay không, một bên ra sức giãy dụa: "Tô Viễn Bạch, anh có biết đây là bệnh viện không? Anh mau buông tôi ra!"
Tô Viễn Bạch thế nhưng lại càng dùng sức.
"Chuyện đến nước này, cậu còn giả ngu với tôi???" Hắn cười càng thêm lạnh lùng, "Chẳng qua tôi thực sự xem thường cậu, ngay cả Trương viện trưởng, lão già này mà cậu cũng có thể ăn được, Trầm Tranh 6 năm không gặp, cậu đúng thật là khẩu vị càng nặng."
Trầm Tranh lập tức quên cả giãy dụa, giương mắt, không thể tin được mà nhìn Tô Viễn Bạch.
"Tô Viễn Bạch". Sắc mặt anh trắng bệch. "Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy! Tôi cùng viện trưởng Trương căn bản cái gì cũng đều không có!!!"
Tô Viễn Bạch nhìn khuôn mặt người thanh niên mà hắn đã mê luyến từ thời niên thiếu, khóe miệng càng cong lên độ cong lạnh lẽo.
Trầm Tranh có dung mạo thật sự rất thanh tú lại mang hương vị sạch sẽ, Tô Viễn Bạch lần đầu tiên gặp anh liền khó có thể tin được tại sao lại có một nam sinh sạch sẽ đẹp đẽ đến vậy. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, nam nhân bề ngoài thanh tú này ngược lại linh hồn lại dơ bẩn đến vậy.
"Chuyện đến nước này, cậu còn muốn giả ngu sao?" Tô Viễn Bạch nhìn Trầm Tranh trước mặt, đáy mắt nồng nặc căm ghét, "Trương viện trưởng cũng đã nói hết với tôi. Trầm Tranh, cậu thiếu tiền như vậy sao? Mẹ tôi năm đó đưa cho cậu 1 triệu, cậu nhanh như vậy liền xài hết? Cậu đến cùng khẩu vị lớn đến bao nhiêu, muốn đem chính mình cả người đều bán sạch mới có thể thỏa mãn sao?"
Một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Trầm Tranh cũng rút đi.
Nếu như anh hiện tại còn không rõ chuyện gì đang xảy ra vậy coi như là quá ngu ngốc rồi. Trương viện trưởng khẳng định đã nói loạn thất bát tao gì đó mới làm cho Tô Viễn Bạch hiểu lầm anh. Tâm tính thiện lương phút chốc như bị ai đó bóp nghẹn, anh cúi đầu. Anh không có giải thích, bởi căn bản anh không hề muốn giải thích.
Tô Viễn Bạch hỏi cũng không thèm hỏi, chỉ vì lời nói một phía của viện trưởng Trương liền một bên nhận định anh thành loại người như vậy, anh còn có thể giải thích cái gì?
Đã có tình cảm với nhau nhiều năm như vậy, hóa ra cuối cùng lại không hề có nửa điểm tín nhiệm trong lòng đối phương.
Trầm Tranh quật cường không nói lời nào, bảo trì trầm mặc, nhưng trong lòng tình cảm dành cho Tô Viễn Bạch dần nguội lạnh.
"Trầm Tranh!" Hắn đột nhiên nắm cằm của anh, bức anh phải ngẩng đầu lên, giọng điệu ngày thường đều là ôn hòa, nhã nhặn giờ tràn ngập lửa giận, "Cậu mau trả lời tôi, đến tột cùng bao nhiêu tiền mới đủ với cậu? Có phải chỉ cần cho cậu tiền, cái gì cậu cũng có thể làm không hả??? Có phải là ——"
Những lời cay nghiệt của Tô Viễn Bạch còn chưa nói xong, đột nhiên bị Trầm Tranh mạnh mẽ đẩy ra!!!
Tô Viễn Bạch bị anh đẩy bất ngờ trở tay không kịp, có chút lảo đảo ổn định lại, ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Tranh viền mắt ửng đỏ, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng đáng sợ.
"Tô Viễn Bạch!" Anh cắn răng mở miệng, "Tôi cảnh cáo anh, không được nói thêm những lời loạn thất bát tao đó. Còn có, chuyện tôi có yêu tiền hay không cùng anh không hề có quan hệ, vì vậy anh cũng không cần dùng loại ngữ khí đó chất vấn