Chương 201: Chuyển biến trong lòng
Lục Khánh Huyền cảm thấy lo sợ không yên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và nói: “Ba nói gì thế, con không hiểu ý ba.”
“Khánh Huyền à, không cần thiết giả vờ trước mặt ba.” Ánh mắt của Lục Hằng nhìn chằm chằm Lục Khánh Huyền, ông ta nói từng chữ với vẻ vô cùng khẳng định: “Ba rất hiểu con.”
Ông ta nói tiếp trong lòng, bởi vì con là con gái của ba.
“Ba, ba dọa con rồi đấy.” Lục Khánh
Huyền nở một nụ cười mất tự nhiên, cô ta
nói với vẻ đùa giỡn. Nhưng dường như Lục Hằng không hề có ý dừng lại: “Ba biết con đang suy nghĩ
điều gì, con cảm thấy ba đáng sợ lắm à.”
Lục Khánh Huyền im lặng không nói, nhưng cũng xem như là thừa nhận, cô ta
cảm thấy Lục Hằng rất đáng sợ.
“Chuyện của Lưu Bình rất phức tạp, đây là kết quả tốt nhất rồi.” Lục Hằng còn muốn Lục Khánh Huyền dựa vào chính mình, có một số việc ông ta phải cho Lục Khánh Huyền biết một chút. Bởi vì sau này
cũng không thể tránh khỏi.
Để cho Lục Khánh Huyền thích ứng
sớm một chút cũng tốt.
“Đó là một mạng người!” Lục Khánh Huyền không kiểm chế được mà mở miệng phản đối.
Chẳng lẽ tính mạng con người trong mắt Lục Hằng cũng chẳng đáng chút nào hay sao. Ông ta nói như thể đây không phải là một cái mạng, mà là một con giun con
kiến, muốn dẫm chết thì có thể dấm chết.
Lục Hằng chuyển động nhẫn trên ngón tay, người quen ông ta đều biết đây là dấu hiệu ông ta tức giận. Lục Khánh Huyền là con gái của ông ta mà không hề có một chút năng lực gánh chịu gì, con gái như thế này có giữ bên cạnh cũng chẳng được tích sự gì.
Nhưng Lục Hằng nề tình Lục Khánh Huyền còn không hiểu nên cho cô ta thêm một cơ hội: “Trên thế giới này, ba chỉ tin tưởng hai loại người sẽ giữ vững bí mật, một là chính mình, hai là người chết.”
“Con rất cảm ơn ba vì ba đã giúp con, nhưng không cần thiết…” Không cần thiết phải giết người.
Sự thân thiện trên mặt Lục Hằng dần bị thay thế bởi sự lạnh lùng: “Con nói ba buông tha cho anh ta, rồi chờ anh ta báo
cảnh sát ư.”
Giọng nói của Lục Hằng càng thêm trầm trọng: “Ngây thơ vừa thôi, con biết ba tìm thấy cái gì trong máy tính của anh ta không. Mỗi một lần con nói chuyện với anh ta, anh ta đều ghi âm lại. Chỉ cần anh ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể vạch
trần con.”
“Sao mà thế…” Lục Khánh Huyền ngước mắt lên nhìn Lục Hằng với vẻ kinh ngạc, cô ta có thể thấy được đáp án mà mình không bằng lòng chấp nhận trong
mắt của Lục Hằng.
Câu tiếp theo mà Lục Hằng nói càng lật đồ sự nhận biết của Lục Khánh Huyền: “Con cho rằng anh ta sẽ nghe lời làm việc mà không có biện pháp dự phòng sao. Nếu như không phải ba khống chế người anh ta để ý nhất thì anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe
lời đến thế chắc.”
“Hậu quả của việc mềm lòng nhất thời chính là hủy đi tất cả mọi thứ của chính mình. Con còn hi vọng ba sẽ tha cho anh ta sao?”
“Kế hoạch của con, mục đích của con, hình tượng mà con duy trì đều sẽ mất hết,
mà con cũng sẽ vào tù ngồi.”
Mỗi một câu nói của Lục Hằng đều khiến cho trái tim của Lục Khánh Huyền thắt lại một cái. Trong đầu cô ta không kiềm
chế được mà hiện lên hình ảnh đó. Từ nhỏ Lục Khánh Huyền ở trong cái huyện nhỏ bé kia chịu biết bao nhiêu khổ cực, chỉ có chính cô ta mới hiểu hết sự gian khổ trong đó.
Lục Khánh Huyền nghĩ tới tất cả mọi thứ mà mình cố gắng rất có thể sẽ biến mất thì không thể chấp nhận được. Còn về phần những chuyện khác thì đã bị cô ta cố gắng quên đi.
Thật lâu sau, Lục Khánh Huyền nhìn ông ta, trong ánh mắt có một chút lạnh lẽo cứng rắn. Lục Hằng hiểu rằng cô ta đã nhận ra mọi thứ.
Khi lấy những chuyện kia đi so sánh với sự nghiệp và tình cảm của mình thì nó chẳng đáng cái thá gì cả. Nói Lục Khánh Huyền ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, người không vì mình trời tru đất diệt.
Cho dù là ai đều sẽ lựa chọn như vậy: “Chỉ là con không hiểu, tại sao ba lại đối xử
với con tốt đến thế.”
Cho dù là ba ruột cũng không chắc có thể làm được như Lục Hằng. Huống chỉ giữa hai người cũng không hề có quan hệ máu mủ, nhiều lắm thì cũng chỉ coi cô ta là một người thế thân mà thôi, ông ta không cần thiết phải làm tới bước này.
Lục Hằng cười cười, ông ta trở lại dáng
vẻ hiển lành thân
thiện kia rồi nói: “Con là con gái của ba, ba không
tốt với con thì tốt với ai chứ. Chỉ cần sau này con đi
theo ba thì ba hứa với con rằng ba có thể cho con mọi thứ con muốn.”
Lục Khánh Huyền hiểu ý của ông ta ngay