Chương 210: Xem thường
“Thôi, không sao đâu, Tinh Giang rất khỏe, anh ta cũng sẽ không để ý đâu.” Hạ Nhược Vũ biết là Trần Hạ Thu Phương làm thế vì mình nên nói với vẻ lấy lòng.
Trần Hạ Thu Phương còn cố ý giả vờ trách móc: “Cậu biết sự vất vả của tôi là tốt.”
“Đúng đó đúng đó, tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Hạ Nhược Vũ cũng không vạch trần lời nói dối của Trần Hạ Thu Phương.
“Cậu nói đó nhé, tôi còn chưa mua đủ đồ đâu.”
“Được rồi, đi thôi.”
Hạ Nhược Vũ nhặt đồ trên đất lên rồi kéo Trần Hạ Thu Phương lên lầu.
Tinh Giang ra hiệu mấy người sau lưng tiến lên cầm đồ giúp hai người.
Còn về phần mấy tên bảo vệ trên mặt đất đã bị người ta ghi tên lại, lúc sau mới tính sổ luôn một lần.
Sau lưng hai cô gái có bốn người tùy
tùng, người chung quanh thấy thế đều
nhao nhao tránh ra, điều này khiến cho Hạ Nhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương có một loại cảm giác mình đang lên mặt.
“Chẳng trách mấy người có tiền trên tỉ vi thích dẫn theo nhiều vệ sĩ ra ngoài như thế này.”
Thoải mái, rất thoải mái, vô cùng thoải mái.
Đi đường còn mang theo gió.
Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ: “Cậu không cảm thấy phô trương quá à, nếu không thì tớ bảo Tinh Giang đi về trước nhé.
“Không, tại sao lại thế. Chẳng lẽ cậu đi mua đồ còn phải tự xách à, ở đây có nhân công miễn phí, không dùng thì tiếc.
Lúc Trần Hạ Thu Phương nói lời này thì ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tinh Giang lướt qua, cô ấy cũng trừng mắt nhìn anh ta.
Hai người giống như đã ghi thù nhau rồi. Mặc dù Trần Hạ Thu Phương cũng không biết vì sao, nhưng cô ấy chỉ cần nhìn Tinh Giang là đã thấy ghét!
Hạ Nhược Vũ không biết bọn họ đang đấu đá nhau gay gắt, cô gật đầu rồi cũng không nói thêm gì.
Hạ Nhược Vũ chọn một cửa hàng nhìn khá hợp mắt rồi đi vào, người bán hàng nhìn mấy người đàn ông đẳng sau lưng hai người thì ngay lập tức tỏ ra niềm nở đi lên hỏi thăm.
Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy quần áo rất đẹp, cô nhìn thoáng qua giá cả thì lại không muốn mua nữa. Mặc dù gia đình Hạ Nhược Vũ cũng xem là khá giả nhưng khi mua một cái khăn dệt ở đây cũng phải suy nghĩ một chút,
Gia đình của Trần Hạ Thu Phương chỉ tính là thường thường bậc trung, cô ấy nói: “Mẹ ơi, cái váy này có giá hơn một trăm hai chục nghìn USD ư? Cũng không phải là dát vàng thật?”
Loại cửa hàng cao cấp như thế này đúng thật là nơi chỉ người có tiền mới có thể đi dạo. Chỉ có người ngốc nhiều tiền, mua đồ không nhìn giá mới mua cái này thôi.
Hạ Nhược Vũ thì hiểu, dù sao mỗi bộ quần áo đều là do nhà thiết kế vất vả sáng tạo ra, chất liệu và tài liệu họ dùng cũng khác biệt.
Cô từng thấy một cái áo sơ mi của Mạc Du Hải, trên ống tay áo anh dùng đá mắt mèo màu xanh để trang trí. Lần đầu tiên cô nhìn thấy còn suýt chút nữa là không khống chế được ý muốn bứt nó xuống đem bán của mình…
Mặc dù Hạ Nhược Vũ hiểu, nhưng khi người bán hàng thấy động tác và lời nói của hai người thì lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Có mấy người hiểu chuyện thì không thể hiện ra mặt.
Trong đó có một người xinh đẹp nhất trong tất cả nhân viên bán hàng, mở miệng nói với giọng quái gở: “Cô gì kia, có thể cô không hiểu rõ sản phẩm của chúng tôi rồi, chất liệu mà chúng tôi dùng đều là tơ tằm cao cấp, trang trí thì dùng vụn kim cương. Hơn nữa đây là tác phẩm của nhà thiết kế nồi tiếng trên thế giới, mỗi một bộ đều là có
một không hai.”
Trần Hạ Thu Phương nghe thế thì rất xấu hổ, nhưng cũng chẳng trách cô ấy được, tiền lương một năm của cả nhà cô ấy còn chưa tới một trăm hai chục nghìn USD.
Tỉnh Giang nhíu mày, nhưng anh ta không nói gì, dù sao thì một người đàn ông tốt thì không nên so đo với phụ nữ.
“Lấy bộ quần áo đắt nhất của các cô ra đây cho tôi.” Nụ cười trên mặt Hạ Nhược Vũ rất bình thường, nhưng có thể thấy được một chút lạnh lùng trong mắt cô.
Người bán hàng không ngờ rằng Hạ Nhược Vũ còn có mặt mũi yêu cầu xem bộ quần áo đắt nhất, cô ta mở miệng châm chọc: “Cô gì ơi, chẳng lẽ cô không nghe hiểu tiếng người à. Bộ quần áo này đã là rẻ nhất trong tiệm chúng tôi rồi. Cô lại muốn xem bộ quần áo đắt nhất, lỡ làm hỏng rồi thì hai cô có đền nổi không?”
Những người bán hàng khác không nói gì, nhưng trong mắt đều ánh lên sự xem thường.
Tất cả đều nhìn người bằng nửa con mắt, xem thường người khác, ngay cả mấy người vệ sĩ sau lưng hai cô cũng chẳng thèm để ý.
Nét cười trên mặt Hạ Nhược Vũ càng thêm rực rỡ: “Tôi là khách hàng, các người là nhân viên bán hàng, khách hàng yêu cầu xem quần áo mà các cô không đi lấy. Tôi có thể đi khiếu nại các cô.”
“Ái chà, cái cô này sao không nói đạo lý nhỉ. Hai cô cũng chẳng mua nổi, lại còn đòi lấy quần áo ra xem, có biết như thế là tốn thời gian lắm không?” Người bán hàng nói thẳng.
Trần Hạ Thu Phương muốn nói lại hai câu, nhưng cô ấy