Chương 222: Lý Thấm
Hạ Nhược Vũ thấy thế thì cắn môi, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, lắc đầu.
Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia lạnh lẽo, cuối cùng buông lỏng cổ tay, dám bắt nạt người phụ nữ của anh trong bệnh viện, đúng là muốn
chết.
Lý Thấm bị ánh mắt sắc như dao của anh dọa đến lùi lại phía sau mấy bước, tay kia ôm lấy cổ tay vừa bị nắm, run rẩy nói: “Anh, anh là ai, cô ta hại con trai tôi bị thương, chẳng lẽ tôi
không thể đánh cô ta à?”
Người phụ nữ bên cạnh bà ta thấy bộ dạng oai hùng tuấn tú của Mạc Du Hải thì đâm ra si mê, có điều cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ta vẫn có chút kiêng kị người đàn ông mạnh mế trước mặt, nhỏ giọng nói: “Dì, bây giờ anh họ còn đang cấp cứu, chúng ta chờ bác sĩ ra trước đã.”
“Tiểu Quyên, nhưng mà chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao!” Lý Thấm không cam lòng nói, bà ta nhớ rõ điều kiện nhà họ Hạ không tệ, Hạ Nhược Vũ dù sao cũng phải bỏ ra một tỷ tám để đền bù.
Trong lòng Tiểu Quyên thầm liếc
bà ta một cái, đúng là người phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹn, nếu không phải nhận được chỉ thị của người kia, cô ta sẽ không thèm tới, cô ta thực sự nghi ngờ anh họ của mình giỏi giang đến vậy, sao lại có một bà mẹ ngu ngốc đến thế.
Trên mặt ngụy trang rất tốt, cô ta nhỏ giọng phân tích với Lý Thấm: “Dì, dì cũng thấy người đàn ông bên cạnh cô ta không dễ dây vào, chắc hẳn cũng là bác sĩ trong bệnh viện. Nếu đắc tội với anh ta, lát nữa không làm phẫu thuật cho anh họ thì phải làm sao?”
Đương nhiên những lời này đều là dùng để dỗ Lý Thấm, cô ta len lén liếc mắt nhìn về phía người đàn ông mạnh
mã trước mặt, gương mặt đỏ lên, còn có cảm giác thẹn thùng không nói lên lời.
“Thật sao?” Lý Thấm nghe thấy ảnh hưởng tới cuộc phẫu thuật của con trai thì có chút do dự. Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng mạng của con trai còn quan trọng hơn. Con trai là vốn liếng lớn nhất cho bà ta khoe khoang ra bên ngoài.
Thấy Tiểu Quyên gật đầu, mặc dù không ra tay với Hạ Nhược Vũ, ngoài miệng vẫn không tha: “Hạ Nhược Vũ, nói cho cô biết, cô đừng hòng đi, con trai tôi nếu không ra, cô chờ bị ngồi tù xử bắn đi”
Hạ Nhược Vũ cảm nhận được rõ ràng khí lạnh bao quanh người đàn ông bên cạnh dày hơn một chút, nhanh chóng kéo tay anh, nói với Lý Thấm: “Bác yên tâm, cháu sẽ chịu trách nhiệm”
Trả lời cô là cái hừ lạnh khinh thường. Lý Thấm bắt đầu không coi ai ra gì khóc lên, miệng lải nhải mấy câu: “Con trai đáng thương của tôi, sao con ngốc thế, sao lại muốn ở bên cạnh loại
phụ nữ này.”
“Bây giờ thì tốt rồi,
biến mình thành thế này, ba của con ở suối vàng mà biết, nhất định không được yên lòng.”
May mà Mạc Du Hải đã có dự kiến
trước, phong tỏa nơi này, nếu không với âm thanh của Lý Thấm, đoán chừng chỉ mấy phút, toàn bệnh viện sẽ kéo tơi
đây xem náo nhiệt.
Trần Hạ Thu Phương chạy tới: “Hạ Nhược Vũ, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ vốn định cười với cô ấy một cái nhưng không nhớ tới miệng mình bị thường, vừa cười một tiếng, máu lại chảy ra.
Trần Hạ Thu Phương trực tiếp hô lên: “Ôi trời, mặt cô bị sao vậy, cậu, cậu
chảy máu kìa””
Mạc Du Hải chỉ là ngăn cản Lý Thấm đánh Hạ Nhược Vũ, nên đưa
lưng về phía cô, còn chưa kịp qua người liền nghe thấy cô bị thương, biểu cảm trên mặt có thể nói là như nổi bão
to gió lớn, âm trầm đáng sợ.
Nhiệt độ trong hành lang như thấp xuống mấy độ.
“Em bị thương.’ Anh dùng câu khẳng định, cũng dùng giọng điệu cực kỳ nguy hiểm.
Hạ Nhược Vũ coi như hiểu rõ anh, biết đây là dấu hiệu nổi giận của anh: “Em, em không sao, chỉ là không cẩn thận bị đụng thôi.”
Trần Hạ Thu Phương giống như là một con chim nhỏ, đầu rụt lại, má ơi,
ông chủ tức giận, đúng là khủng khiếp.
Lý Thấm đứng một bên khóc ngập trời cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, trong lòng bị dọa